Hoàng Thị Thanh
Có một mùa hoa phượng, tuổi đôi mươi!
Mình chia tay nhau đi về 4 phương trời.
Để lại sân trường, xôn xao màu áo trắng
Có dáng học trò ai thả tóc ngang vai.
Có một mùa hoa phượng đỏ lưng trời
Rơi vào trang thơ, thả vào nhung nhớ
Nhặt hạt nắng chiều, ép vào trang vở
Sưởi ấm lòng những chiều mưa nơi xa quê.
Có một mùa hoa phượng cháy lên trời
Gặp mắt em xanh, thành ngôi sao lấp lánh
Anh trót trộm nhìn vào đôi mắt ấy
Để cả đời mình, lạc vào trời tương tư.
Có một mùa hoa phượng bạn ơi!
Đau đáu đêm thâu nào sin, nào có
Thương nàng Kiều đa đoan, lận đận
Có kẻ đa tình muốn hóa chàng Kim.
Có một mùa hoa phượng ở trong tim
Khao khát hát bản tình ca đầu hạ
Mùa hạ ấy, tuổi tôi xanh mười tám
Tình yêu lặng thầm, đâu dễ quên.
Có một mùa hoa phượng ở trong tôi
Thao thiết nở vào trời xanh như thế
Hành trang cuộc đời có một mùa hoa đỏ
Chưa ngỏ cùng ai, da diết đến vô cùng.
H.T.H