Đồng nghiệp ơi

            Đào Ngọc Lan

 

Yên Bái của tôi vẫn bình yên lắm,

Phố vẫn đông sau mỗi buổi tan tầm,

Vẫn hàng ngày xách xe đạp thong dong,

Vẫn được ghé quán quen, cà phê sớm tối.

Vẫn được ra đường ngắm mây ngắm núi,

Vẫn ngắm hoa và vẫn hát lời ca.

Biết ơn vô cùng nơi tôi được sinh ra.

Bởi tôi biết nơi này, nơi kia được thở cũng là điều xa xỉ.

Biết ơn vô cùng những y bác sĩ,

Những bộ đội, công an những chiến sĩ lặng thầm.

Biết ơn biết bao những tấm lòng,

Biết sẻ chia và chung tay dập dịch,

Chỉ ước một ngày không xa bình yên trở lại.

Tất cả mọi miền lại nhộn nhịp như xưa.

Cho chị công nhân không phải âu lo,

Cho những chiến sĩ ngành y được về nhà mỗi tối,

Cho đường về nhà không còn xa vời vợi,

Cho con được gặp cha cho vợ được gặp chồng.

Để mỗi sáng mai không phải ngóng trông,

Chợt buồn chợt vui theo từng con số.

Để tiếng còi xe rú lên không còn nữa,

Để ngõ nhỏ thân quen không còn sợi dây dài…

Hy vọng vô cùng vào một ngày mai!

 

                                                                      Đ.N.L

Văn nghệ Yên Bái

Văn nghệ Yên Bái vùng cao

Thư viện Video

cuộc thi Văn học nghệ thuật

YÊN BÁI CHUNG TAY PHONG CHỐNG DỊCH COVID-19

Giá sách văn nghệ

Lượt view

Visitor Counter