ĐOÀN ĐỨC BÌNH
Chúng tôi đi dọc miền Tây Bắc,
Theo dấu chân Vệ quốc năm nào.
Gặp tên làng, tên sông, tên núi,
Lòng hiện về ký ức xôn xao.
Dân mất nước lầm than nô lệ,
Bao chàng trai chân đất đầu trần.
Cả cuộc đời từng quen cày cuốc,
Đuổi giặc rồi, thành Vệ quốc quân.
Đường cách mạng dài theo chiến dịch,
Từ Lào Cai, Yên Bái, Hòa Bình,
Về Lai Châu, Sơn La, Nghĩa Lộ,
Dấu chân in suốt cuộc trường chinh.
Quên sao được những miền quê ấy,
Thiêng liêng thay, hai tiếng đồng bào
Tình quân dân, đói no san sẻ,
Cọng rau rừng, hạt muối vùng cao...
Cả dân tộc bừng bừng ra trận,
Tuốt gươm theo tiếng gọi của Người.
Những Đại đoàn xung phong quyết tử,
Chiến công lừng thế kỷ hai mươi.
Kìa Điện Biên có gì vui thế!
Mà tiếng chim xao động lá cành?
Có ai về qua dòng Nậm Rốm,
Gửi lời chào em gái Mường Thanh.
Nhớ một chiều tháng Năm lịch sử,
Mây mù tan, đón ánh trăng rằm,
Đoàn Vệ quốc ra đi ngày ấy,
Để yên bình non nước ngàn năm.
Đ.Đ.B