TRẦN LINH
Ta giờ không tới nữa
Em ngồi vắn sợi sương
Thu dệt thành chiếc áo
Vai em ướt mà thương.
Ta giờ không buồn nữa
Em đừng hỏi vì sao
Nắng vàng tươi đến độ
Cuối mùa cũng hanh hao.
Ta giờ không nhắc nữa
Em nắm gì ngày xưa
Môi hôn lên mộ cũ
Xa lắc ngày tiễn đưa.
Ta giờ không chờ nữa
Em đi đường bình an
Lối xa trăm ngàn lộ
Chuyện lẽ thường… hợp tan.
T.L