NGỌC CHẤN
Qua cửa sổ máy bay
Tôi ngắm nhìn Phú Quốc
Bức tranh thiên nhiên hiện lên từ đất
Biển xanh, cát trắng, nắng vàng
Mặt đất mênh mang.
Tôi đặt chân vào cõi hồng hoang
Phú Quốc
Với bao nhiêu huyền thoại
Người con gái trồng lúa, trồng khoai
Trở thành nữ thần biển cả
Che trở làng chài vượt sóng ra khơi
Tôi đã đến Dinh để ngắm đất trời
Ngắm núi Hàm Ninh giấu mình hang động
Thác suối tranh thả sóng
Gặp cảng Bãi Vòng chìm nổi hoàng hôn.
Tôi đi tìm ngọc trai, hải sâm
Giữa bãi Dài, bãi Rộng
Bỗng thấy lòng dậy sóng
Ngước nhìn ngọn Hải Đăng rực rỡ sắc màu
Những chiếc thuyền câu thâu đêm
Lòng khắc khoải.
Phú Quốc
Một thời xa ngái
Bao phận người giam hãm nơi đây
Phú Quốc đẹp như mơ
Mà lại phải tù đày
Tâm hồn người biến thành cỗ máy
Địa ngục trần gian trên mảnh đất này
Phú Quốc ngày tôi đến
Vườn tiêu lá xanh còn cay
Văng vẳng đâu đây
Lời thề năm ấy
Phú Quốc mấy trăm năm
Vẫn còn dậy sóng
Biển phập phồng thao thức đêm nay.
N.C