Vị của thành phố

Truyện ngắn của BÙI THỊ KIM CÚC

 

- Mẹ ơi! Con không trụ được nữa rồi!

Đang ngủ, tôi nghe tiếng chuông nhắn của điện thoại nên giật mình tỉnh giấc. Ai mà mới 2 giờ sáng đã nhắn cho mình sớm thế chứ. Chột dạ, tôi vội mở tin nhắn ra xem. Trời ạ. Gì thế này. Sao thằng con trai mình lại nhắn cho mình cái tin dữ thế là sao? Tôi không nhắn lại mà bấm gọi luôn cho Khánh, con trai cả của tôi. Nhưng vọng trong tai tôi là thuê bao… Bấm gọi lại lần nữa vẫn thuê bao…. Tôi mở tin nhắn và nhắn lại cho nó “Gì thế con? Có chuyện gì vậy con? Mẹ sốt ruột quá. Gọi lại cho mẹ nhé”. Nhưng đợi mãi vẫn không thấy hồi âm. Tôi vùng dậy khỏi giường. Ngủ sao được nữa.

 

*

Tôi là Khánh. Dương Duy Khánh. Từ nhỏ tôi đã vẽ rất giỏi. 4 tuổi tôi có thể vẽ đường phố, nhà tầng, xe cẩu. Ai nhìn bức vẽ của tôi cũng khen: Khánh giỏi quá. Vẽ như thật. Theo lời mẹ tôi kể, tôi sinh ra lúc 5 giờ sáng. Khi cái đầu của tôi thập thò muốn chui ra khỏi bụng mẹ thì điện bỗng phụt tắt, chắc do sự cố gì đó. Thế là bố tôi phải cầm cái đèn dầu soi cho bà đỡ. Khi tôi cất tiếng khóc chào đời cũng chính là lúc bên doanh trại quân đội hô vang mốt… hai mốt… Vì vậy giờ sinh của tôi không chệnh đi đâu được. Tôi vốn nhút nhát và cẩn thận, tính tình hiền lành như con gái, lại giàu tình cảm. Tôi học vào loại khá đều các môn nhưng do có năng khiếu họa nên mẹ đã chỉ định cho tôi lớp 12 sẽ làm hồ sơ thi Đại học Kiến trúc. Tôi thi đỗ Đại học Kiến trúc một cách dễ dàng.

Bước chân vào cổng trường Đại học Kiến trúc Hà Nội, lòng tôi lâng lâng sung sướng. Nhưng quả thực khi trải nghiệm cuộc sống sinh viên tôi mới thấy: Đời không như là mơ. Thế rồi tôi chăm chỉ học, đỗ tốt nghiệp đại học với tấm bằng loại khá. Vậy là ok rồi. Năm 2005 tôi ra trường. Tôi xin vào làm tại Sở Xây dựng Hà Nội. Oai quá còn gì. Nhiều người mơ không được chứ bộ. Thế nhưng giấc mơ ban đầu của tôi và của nhiều người rất chối. Lương hợp đồng 3 triệu một tháng. Sáng vác ô đi, tối vác ô về. Việc thì ít. Tôi và nhiều bạn như tôi nhìn nhau ngán ngẩm.

Cái nhàn rỗi nơi công sở chỉ thích hợp với những người già sắp về hưu thôi. Chứ tuổi trẻ tràn đầy năng lượng như chúng tôi sao chịu được sự nhàn rỗi nhàm chán bởi cái túi rỗng. Làm được 2 tháng tôi bỏ việc luôn.

Tôi xin vào một công ty con và nhận phần thiết kế. Tôi thiết kế giỏi nên lương được công ty trả cho khá hậu hĩnh. Cái thói đời “Ngựa non háu đá”. Tôi nghĩ, tôi giỏi như vậy tội gì phải đi làm thuê cho người khác? Tội gì không để người khác làm thuê cho mình? Hai tiếng “ông chủ” vang lên trong đầu tôi. Ông chủ. Chỉ có làm ông chủ mới nhanh giàu. Tuổi trẻ chúng tôi mà không mơ hai tiếng làm giàu thì mục lắm.

Thế là mới ra trường đi làm được 1 năm tôi hăm hở mở công ty: “Công ty thiết kế và xây dựng Duy Khánh”. Đêm về tôi vắt tay lên trán suy nghĩ: Mình có liều không nhỉ? Mình tay trắng mà mở công ty? Ngoài tấm bằng đại học ra mình không có đồng vốn nào. Không người nâng đỡ. Không người dìu dắt. Không tài sản cầm cố vay ngân hàng. Không kinh nghiệm trận mạc kinh doanh. Thôi. Kệ. Đến đâu lo đến đó. Thế là tôi lo thuê văn phòng. Mời gọi kiến trúc sư. Thuê kế toán. Thuê người giám sát thi công. Và cái mối lo nhất là lo công trình. Lo quảng cáo. Lo các mối quan hệ… Cái chữ giám đốc nghe oai như cóc là tôi mà thấy mờ cả mắt vì trăm thứ phải lo. Tay không bắt giặc quả liều thật. Không có vốn tôi liều đi vay tín dụng đen với lãi xuất chỗ cao chỗ thấp. Thế là công trình thì nhỏ, lãi cũng có nhưng trả lương cho nhân viên, nuôi tiền, trật khấc ra giám đốc không còn xu nào bỏ túi. Trót cưỡi lên lưng hổ rồi, nếu giải thể công ty thì bẽ mặt lắm. Thôi kệ! Cố vậy. Tôi cố những 3 năm mà tiền lãi thì ít. Tiền vay thì nhiều.

 

*

27 tuổi tôi gặp em, Yến của tôi, vợ của tôi. Tình yêu và hạnh phúc ban đầu ngọt ngào lắm. Yến trẻ trung, trắng trẻo, xinh xắn và nhanh nhẹn. Có người vợ đảm, tôi hi vọng sẽ cùng em làm nên sự nghiệp. Yến yêu tôi và nhìn tôi long lanh đôi mắt chứa bao kì vọng vào người đàn ông cô chọn. Yến tự hào về tôi lắm lắm: Anh nhà mình là kiến trúc sư, có công ty riêng, giám đốc... Lại giàu tình cảm. Mình có thể dựa vào bờ vai anh ấy. Yến hay khoe với bạn cô như vậy.

Yến mơ màng nghĩ tới tương lai tươi sáng đang mở ra trước mắt cô. Cô mơ về một ngôi nhà rộng, có sân chơi, có bể bơi và những chuyến du lịch trong ngoài nước mới kì thú làm sao. Bản thân cô là phụ nữ chỉ lo nuôi con khỏe, dạy con ngoan thôi. Cô có đi làm thì lương của cô cũng chỉ đủ trang trải cho cô. Muốn đi spa thì cô bảo chồng đưa cho. Muốn mua váy áo hàng hiệu cũng bảo chồng đưa cho. Cô xinh đẹp cô có quyền đòi hỏi ở chồng cô chứ.

                                                 

*

  Cưới vợ xong, vợ chồng tôi thuê một căn hộ chung cư nho nhỏ giá 5 triệu một tháng. 9 tháng sau thì vợ tôi sinh cu Tôm. Thằng bé kháu khỉnh lắm. Mỗi khi đi làm về tôi thấy lòng ấm áp bởi tổ ấm nho nhỏ của mình. Tôi là thằng đàn ông mà không đem hạnh phúc no đủ cho vợ con thì sống làm gì? Tôi chiều em. Em muốn đi du lịch mỗi tuần tôi cũng cố gắng chiều em. Chiều vợ con mình đi đâu mà thiệt.

 

*

Một ngày đẹp trời cô Lan kế toán của công ty tôi mở cửa phòng giám đốc nói:

- Báo cáo anh! Thu của công ty mình tháng này tổng 500 triệu. Nhưng chi các mục như trả lãi vay, lương cho nhân viên, tiền đóng bảo hiểm, tiền thuế hết 490 triệu ạ. Đây bảng kê đây ạ. Anh xem nhé.

- Được rồi, cô để tôi xem.

Tôi xem bảng kê do kế toán đưa mà giật mình lo lắng. Tháng nào cũng thế này thì tôi lấy đâu tiền đưa cho Yến của tôi? Thế là lại đi vay. Con số nợ của tôi mỗi lúc một cao. Tôi không chỉ vay để làm công trình mà còn vay để chi tiêu trong gia đình. Con nợ mỗi tháng phải lo trả lãi. Vật liệu nợ các cửa hàng thi nhau đến đòi. Tiền làm cho tôi trở thành kẻ lầm lì, cau có. Vợ tôi thì suốt ngày tõi tiền. Tôi làm gì có mà chiều em nữa.

Thế là vợ chồng tôi cắn cảu nhau. Yến vỡ mộng đánh xoảng một cái. Em kết tội tôi:

- Tưởng thế nào!

Tôi sửng cồ:

- Tưởng tưởng cái gì? Cô tưởng tôi sung sướng lắm à? Nợ đang đè bẹp tôi như con gián kia kìa. Vợ người ta thì biết chắt chiu tiết kiệm từng đồng, biết chia sẻ nỗi khổ với chồng, biết cảm thông với chồng. Còn cô thì sao? Cô mua cái ví những 4 triệu đồng. Váy áo của cô chất đầy tủ. Quả xoài những 60 ngàn cô cũng dám mua. Đôi giày của cô đủ cho tôi ăn cơm bụi cả tháng đấy. Có đồng nào tôi đưa hết cho cô. Tưởng tưởng cái gì?

Yến đơ mặt ngạc nhiên hết sức. Mộng ước của cô đây sao? Cô trợn mắt trút hết nỗi thất vọng vỡ mộng vào chồng, quát:

- Đồ hèn. Anh là một thằng hèn. Người ta mở công ty thì giàu có vợ con được sung sướng. Còn anh thì xem đi. Hỏi đã 5 năm nay anh có trong tay được mấy đồng?

Tôi chết lặng. Chính xác hơn là tim tôi như bị đóng băng bởi những lời của Yến. Tôi buông một câu:

- Phải. Tôi hèn!

 Rồi đá mạnh cánh cửa nhà đánh rầm một cái, tôi bước ra ngoài.

 

*

Hà Nội vào đêm đẹp lấp lánh bởi bao ánh sáng. Những tòa nhà cao ngất. Những cửa hàng sầm uất san sát bên đường. Tiếng xe cộ ầm ì… ầm ì như một bản nhạc không bao giờ dứt của một thành phố ngày một đông đúc. Tôi đã nuôi bao mộng ước về thành phố này. Nơi đây thật đáng sống. Hà Nội trái tim của đất nước cơ mà. Mải suy nghĩ miên man xe tôi suýt đâm vào xe trước vì tắc đường. Hôm nay trời mưa nhiều. Mà cứ mưa là tắc đường nhiều. Cái món đặc sản của Hà Nội là tắc đường. Tắc những 1 tiếng đồng hồ đường mới thông. Nếu như mọi lần tôi đã càu nhàu chửi tục rồi. Nhưng hôm nay tôi lại thấy không chút bực bội do tắc đường. Sống chậm đôi lúc cũng hay. Nó làm cho tâm trí tôi tĩnh lại. Tôi cứ đi rong ruổi hết phố nọ đến phố kia. Ra đến Hồ Tây tôi đỗ xe lại và mua cho mình cốc cafe. Một mình trên ghế đá ven hồ, miệng nhâm nhi cái vị đăng đắng của cafe và tôi nghĩ: Mình sai ở chỗ nào? Kinh nghiệm kinh doanh chưa đủ. Cứ vừa làm vừa rút kinh nghiệm. Ngay cái vụ kí hợp đồng với tay Bân Giám đốc Thư viện Đại học Quốc gia Hà Nội khiến gã đã lừa tôi một cú hết 400 triệu. Quả này đắng quá. Vì tôi tin người. Công ty tôi đã thiết kế và làm nội thất cho ông ta một cái biệt thự giá những 2 tỉ đồng. Hợp đồng này ngon nghẻ. Ông ta lại bảo tôi làm cho ông ta một cái khác. Khi đang thi công thì theo đề nghị của gia chủ phát sinh khá nhiều nội thất cho căn nhà. Trong hợp đồng đã ghi rõ: “Quyết toán công trình dựa trên thực tế thi công”. Thế nhưng ông ta không cho tôi quyết toán. Ông ta bảo những nội thất phát sinh không có giấy tờ nào chứng minh. Tôi ngu thật. Giá mỗi thứ phát sinh tôi bắt ông ta kí vào thì ông ta sao bắt bí tôi được. Kiện ư? Đòi được vạ thì má sưng. Thuê giang hồ thanh toán ư? Tôi không đủ lực để làm việc đó. Thế là tôi dành nuốt cục uất vào lòng mà lúc nào nó cũng dâng lên cổ tôi, làm cho tôi ngạt thở, nhất là khi tôi bí tiền phải đi vay tín dụng đen.

 Nhưng tôi cũng là một gã trai lì. Thua keo này ta bày keo khác. Tôi lại nhận làm cho một gia chủ khác. Chủ nhà rất đon đả mời chào tôi. Đến khi công trình làm xong thì nhà anh ta xù nợ. Gọi điện thì thuê bao. Đến nhà thì lúc nào cửa cũng đóng. Cay  thế chứ! Tôi đành phải thuê xã hội đen đòi hộ. Nhưng phải chi cho họ 50%. Còn gì là lời lãi nữa.

Nhưng được cái số tôi cũng đỏ. Ấy là tôi kiếm được công trình. Có những công trình tiền tỉ to to một tí thì hợp đồng đã kí, thiết kế đã xong, ấy vậy mà công trình tuột khỏi tay tôi. Chả khác nào tôi bị cướp giật đồ trên phố. Chao ôi sao cay đắng thế!

 Trong những thất bại đó tôi mới thấy vị của thành phố không ngon ngọt chút nào! Tôi nhìn mặt hồ gợn sóng lao xao. Lòng vô cùng buồn nản và bế tắc. Bạn bè quen biết của tôi cũng nhiều. Khi gọi đi nhậu thì thằng nào cũng ok dô dô, nhiệt tình hết mức nhưng khi tôi ngỏ lời cần giúp đỡ thì đứa nào cũng lảng đi.

Đang suy nghĩ miên man. Tâm trạng tôi có lắng lại đôi chút. Lòng buồn lắm thì chợt một bàn tay vỗ mạnh lên vai tôi. Tôi giật mình nhìn lên:

- Tuấn!

- Ừ. Làm gì mà ngồi một mình thế này anh bạn?

Tôi quay lại nhìn Tuấn. Anh bạn cùng lớp đại học với tôi. Tuấn cũng như tôi. Cậu ta cũng có công ty riêng. Nhưng Tuấn khác tôi nhiều. Nhà Tuấn ở Hà Nội. Gia đình Tuấn là dân kinh doanh. Vậy nên Tuấn có nền tảng từ gia đình và kinh nghiệm của gia đình truyền cho. Còn tôi, một gã trai quê lên tỉnh thành không thể bì được với Tuấn.

- Đang chán đời đây ông bạn.

- Sao?

- Toàn thất bại. Đắng bỏ mẹ.

Thế rồi tôi kể cho Tuấn nghe những cay đắng của mình. Công nhận có người bạn để san sẻ tâm trạng lòng cũng vợi đi nhiều. Giá Yến của tôi có thể chia sẻ cùng tôi thì hay biết mấy!

Tuấn nghe xong vẻ mặt thông cảm nhìn tôi nói:

- Giờ muộn rồi, về đi. Mai hẹn ông tại nhà hàng Sao Việt nhé.

Thế rồi hai đứa tôi chia tay.

Tôi về nhà đã là 12 giờ đêm. Yến hình như chưa ngủ nhưng cô ấy cũng không dậy xem chồng thế nào. Tôi trải cái chiếu ra phòng khách để ngủ.

Nằm xuống trằn trọc mãi tôi mới ngủ được. Tôi đang ngon giấc thì giọng the thé của Yến làm tôi tỉnh giấc:

- Thằng Tôm đâu? Sáng bảnh mắt còn chưa dậy đi học à?

Tôi uất nghẹn lên tận cổ nhưng cố kìm chế nói:

- Được rồi. Tôi sẽ đưa con đi học.

Yến cằn nhằn cái gì đó trong miệng tôi nghe không rõ. Nhưng chắc chắn là em đang chê trách tôi. Thôi kệ. Đàn bà chấp làm gì cho mệt người.

Tôi vào phòng gọi cu Tôm dậy. Rửa mặt đánh răng xong tôi cho con xuống phố ăn sáng và đưa con đến lớp.

Nhớ lời hẹn của Tuấn tôi rút máy gọi. Đầu dây bên kia Tuấn bắt máy luôn:

- A lo. Tôi đến rồi. Ông đến ngay nhé.

- Ok ông. Chờ tôi 10 phút nhé. Còn đưa cu Tôm vào lớp đã.

- Ok !

Nhà hàng Sao Việt nằm trên phố Đội Cấn. Cũng gần nơi công ty của tôi và công ty của Tuấn. Tuấn gọi đồ ăn sáng cho cả hai chúng tôi. Tuấn rót cho tôi một cốc bia Hà Nội nói:

- Uống đi.

Tôi cầm cốc bia cạch vào cốc của Tuấn rồi uống một hơi cạn hết. Tuấn cũng một hơi cạn hết.

Uống xong cốc bia Tuấn nói:

- Ăn sáng đi. Gì thì gì cứ phải ăn đã. Đời là cái vẹo gì mà phải buồn phiền. Sến sẩm lắm.

- Cảm ơn ông đã tiếp sức cho tôi.

- Mấy cái lời nói thì sức với lực gì? Tôi sẽ giúp ông vay vốn bằng lãi xuất ngân hàng. Ok?

Tôi nhìn Tuấn xúc động nói :

- May quá. Đúng là khi hoạn nạn mới biết ai là bạn.

- Ôi dào. Sến quá. Ông biết ông thất bại ở chỗ nào không? Chính là cái tính cả tin và sống bằng cảm xúc của ông đấy. Kinh doanh là phải lạnh. Éo tin thằng nào cả. Nhiều người còn dẫm dạp lên nhau kia kìa. Chiến trường mà!

- Ông nói đúng.

Chuyện của đàn ông cũng chỉ ngắn gọn như vậy. Tôi được Tuấn khai thông bế tắc cả tư tưởng lẫn tiền bạc nên tự tin hẳn lên. Các cụ nói không sai "Giàu vì bạn. Sang vì vợ”.

*

Tôi thay đổi từ nhân sự của công ty lẫn cách thức kinh doanh. Tôi không thuê văn phòng nữa mà làm việc chỉ qua một cái lap top. Có công trình nào tôi thuê kiến trúc sư thiết kế và trả lương theo phần trăm công trình. Được cái nền kinh tế thị trường đẻ ra rất nhiều dịch vụ. Dịch vụ người lao động với đủ loại. Và tôi bắt đầu mở rộng kinh doanh ra các tỉnh ngoài. Công ty của tôi dần dần hồi phục và khởi sắc. Yến của tôi vui lắm khi mỗi tháng tôi đưa cho em mấy chục triệu để chi tiêu. Yến ôm cổ tôi hôn chụt một cái nũng nịu nói:

 - Chồng em giỏi quá ! Mai chủ nhật nhà mình đi Tam Đảo nhé. Bạn em nó bảo có Tour Phú Quốc rẻ lắm. Tuần sau nhà mình đi anh nhé.

Tôi lạnh lùng nhìn Yến nói:

- Anh lạy em. Em có cho anh thở không? Công ty vừa hồi phục một chút thôi. Nợ còn đầm đìa ra kia kìa. Vợ với chả con.

Yến ỉu xìu mặt không nói gì và vào phòng phát mạnh vào mông cu Tôm khiến nó khóc ré lên. Nó không hiểu vì sao mình bị đánh.

Tôi ngán ngẩm vô cùng. Người ta nói không sai: Đằng sau một người đàn ông thành đạt là một người đàn bà.

*

Thế rồi nợ cũ tôi cũng trả dần nhưng chưa hết.

Khi mọi cái đang trên đà thuận lợi thì đùng một cái. Covid-19. Chết thật. Cái bản tin Covid-19 trên VTV1 lúc 19 giờ tết 2019 về Vũ Hán Trung Quốc đã làm mọi người vô cùng lo lắng. Và ngày 23 tháng 1 năm 2020 Covid-19 đã lan tới Việt Nam. Chống dịch như chống giặc đã được chính phủ triển khai tới toàn quốc. Cả nước căng mình chống dịch. Cách li xã hội đã được ban hành và toàn dân thực hiện. Nhưng tiền lấy đâu ra? Không có việc làm. Kinh tế gần như đóng băng. Trường học tạm nghỉ. Nhiều doanh nghiệp tuyên bố phá sản. Trong thời khắc này tôi phải cố gắng duy trì sự tồn tại của công ty thôi. Tuấn cũng không thể cho tôi vay thêm được nữa. Có thể nói đây là lúc tôi bế tắc nhất. Tôi có cảm giác mình không trụ được nữa. Vay xã hội đen thì lãi xuất cao. Đành rằng không có công trình thì không phải chi cho ai. Nhưng bao nhiêu thứ tiền tiêu trong gia đình. Yến lại mới sinh em bé. Điện thoại của tôi lúc nào cũng có người thúc nợ. Hai tiếng phá sản công ty vang lên trong đầu tôi. Phá sản công ty thì tôi lấy đâu tiền để trả nợ?    Trong lúc túng quẫn quá tôi nhắn tin cho mẹ. Và sợ mẹ lo lắng nên tôi không liên lạc với mẹ nữa. Nhưng chính ý nghĩ quẩn đó của tôi đã khiến cho mẹ tôi khóc nhiều. Mẹ tôi gọi cho Yến. Yến nói cho tôi hay và tôi gọi lại cho bà. Nhận được điện thoại của tôi mẹ nói:

- Khánh à… Có gì đó con nên bình tĩnh nhé. Con nói cho mẹ nghe xem. Sự thể thế nào?

- Dạ. Con xin lỗi mẹ. Hiện con đang túng quẫn quá mẹ ạ.

- Vậy à.Vậy mẹ gửi cho con 200 triệu nhé. Tiền mẹ tiết kiệm nhiều năm nay đó con.

Nghe mẹ nói vậy tôi như người chết đuối vớ được cọc.

- Dạ. Con cảm ơn mẹ. Mẹ cho con vay tạm nhé. Khi nào có thể con sẽ trả cho mẹ.

- Ừ. Cứ biết vậy đã. Vững vàng lên con nhé. Tỉnh táo lên. Nước nổi bèo nổi lo gì nhiều con. Nhưng làm gì thì làm phải lấy tiết kiệm làm đầu con ạ. Mẹ thấy anh chị dưới ấy chi tiêu kinh quá đấy. Bóc ngắn cắn dài thì suốt đời làm bạn với Chúa Chổm thôi.

- Dạ! Con nghe lời mẹ ạ.

 

*   

Tháng 6 năm 2022 dịch Covid-19 đã vào giai đoạn cuối của chiến dịch giết giặc. Do Vaccin Covid-19 đã kịp thời cung ứng. Kinh tế đất nước dần dần hồi phục. Nhưng hậu Covid-19 cũng vẫn nan giải. Sau mấy năm Covid-19 nhà ai mà không khó khăn. Khi khó khăn thì cái ăn, cái mặc là thứ đầu tiên phải lo. Còn mọi công việc xây sửa nhà cửa tạm gác lại. Chính vì vậy mà nhiều công ty xây dựng trong đó có công ty tôi rất đói việc. Tôi lo tiền quảng cáo trên mạng. Nhưng cũng chẳng có khách hàng nào ngó tới. Lại một năm chật vật vô cùng. Kinh tế thế giới còn suy thoái bởi nạn dịch. Nói gì kinh tế công ty tôi.

Bước vào mùa xuân năm 2023, tôi bắt đầu có những khách hàng mới. Toàn những cái sửa chữa nho nhỏ. Dù sao méo mó có hơn không. Miễn là qua giai đoạn khó khăn này đã. Chật vật mãi cuối cùng tôi may mắn được một anh bạn làm bên bất động sản giới thiệu cho tôi một dự án lớn: Bệnh viện của Nhật Bản. Vốn đầu tư nội thất lên tới trăm tỉ. Đòi hỏi nhà đầu tư phải có giải trình về tài chính. Nhìn thực lực tài chính của công ty lúc nào cũng âm thì ai người ta cho làm? Tôi đề nghị nhận làm một phần nhỏ của công trình nhưng họ không đồng ý. Thế là xịt ngòi. Thế mới biết câu tục ngữ “Nước chảy chỗ trũng” hay thật.

Tôi lại mày mò tìm kiếm công việc. Tôi tìm đến lớp học Marketing. Tại đây tôi làm quen với một cô bạn bên công ty bất động sản. Đúng là duyên kì ngộ. Hay cái số mình đã đỡ bĩ. Cô bạn giới thiệu cho tôi một công trình biệt thự của chị gái cô ấy hiện đang làm giám đốc bên ngân hàng Techcom bank. Tôi sung sướng lắm. Mặc dù chưa gặp khách hàng nhưng dù gì tôi cũng phấn chấn nhiều.

 Hôm sau tôi đi học và lại ngồi cùng bàn với Linh. Cô bạn mới quen của tôi. Tôi nóng lòng muốn gặp chị gái của Linh lắm. Biết tâm trạng của tôi. Linh nói:

- Tối nay hẹn anh tại quán ca fe Mộc Lan, phố Phó Đức Chính nhé. Em sẽ rủ chị gái của em đi cùng.

- Ok em. Cảm ơn em nhiều nhé.

Linh hẹn tôi 20 giờ nhưng tôi đã chuẩn bị từ lúc 19 giờ. Tôi chọn bộ véc đẹp nhất, đầu chải tử tế. Tôi ngắm mình trong gương và bằng lòng về dáng vẻ của mình. Cái mũi cao thanh tú. Vầng trán cao cao. Nhìn tôi cũng ra gì và này nọ chứ bộ. Tôi gọi cho Tuấn:

- Alo!

- Gì đấy Khánh?

- Ông cho tôi mượn con Lexus của ông một tối được không?

- Có mối ngon à?

- Chuẩn.

- Ok đến ngay nhé. May cho ông, tôi đang định đi chơi.

- Tốt rồi. Tôi đến ngay đây.

Tôi lái con xe cũ của tôi đến nhà Tuấn. Nhìn đồng hồ đã sắp đến giờ hẹn nên Tuấn đưa luôn chìa khóa xe của Tuấn cho tôi.

Tôi đến quán Mộc Lan sớm hơn hẹn 10 phút. Đúng 20 giờ Linh bước vào quán.  Đi sau cô là một phụ nữ tầm 45 tuổi. Dáng người mảnh mai thon thả. Chị mặc một chiếc váy màu xanh lam bó sát cơ thể, tôn lên những đường cong quyến rũ. Mái tóc màu hạt dẻ của chị bồng bềnh gợn sóng ôm lấy khuôn mặt trái xoan trắng hồng.

Tôi vội đứng dậy bắt tay chị và Linh. Linh nhìn chị và tôi, giới thiệu:

- Giới thiệu với anh. Đây là chị Hân. Chị gái của em. Giới thiệu với chị, đây là giám đốc Dương Duy Khánh, “Công ty thiết kế xây dựng Duy Khánh” ạ.

- Dạ. Rất hân hạnh được biết chị ạ.

Màn chào hỏi kết thúc. Tôi đưa tay vẫy nhân viên quán và bảo chị Hân và Linh chọn đồ uống. Cả hai đều gọi ca fe nâu đá. Tôi vì thế mà cũng gọi theo. Chúng tôi vừa nhâm nhi cafe vừa trò chuyện hỏi han nhau chủ yếu là về kinh doanh. Chừng 30 phút sau chị Hân nhìn tôi nói:

- Chị nghe Linh nói, em là kiến trúc sư tài năng.

- Hi… Dạ. Chị. Em chưa có số má đâu chị.

- Em khiêm tốn quá. Chị đã biết về năng lực thiết kế của em qua công ty của người em bên chồng chị rồi. Nhân đây chị cũng muốn em làm cho chị cái biệt thự mới xây. Nội thất do công ty em thiết kế và thi công. Vật liệu do chị chọn. Mà nói trước nhé. Chị kĩ tính lắm đấy.

- Dạ. Em sẽ cố gắng để chị hài lòng về công trình ạ.

- Vậy tối mai em đến nhà chị nhé. Em lưu số của chị đi. Có gì gọi cho chị.

- Ok chị. Tối mai em đến ạ.

Trao đổi xong chúng tôi bắt tay nhau từ biệt.

Tôi lái xe về nhà Tuấn. Tuấn đang ngồi xem bóng đá. Thấy tôi, Tuấn bật dậy ra mở cửa hỏi luôn:

- Thế nào? Chốt được không?

- Chốt. Tối mai đến làm hợp đồng.

- Thế chứ. Nghèo thì lâu. Giàu mấy chốc. Cố lên nhé.

- Ok. Thanks ông bạn.

Tuấn ném cho tôi chìa khóa của xe tôi . Tôi đưa tay bắt lấy rồi chào Tuấn ra về.

Tối hôm sau tôi đến nhà chị Hân. Chúng tôi kí hợp đồng. Toàn bộ nội thất của biệt thự dự tính 2 tỉ đồng.

Làm xong căn biệt thự, vợ chồng chị Hân rất hài lòng. Chị còn giới thiệu cho tôi mấy căn và chồng chị giới thiệu cho tôi 20 căn chung cư nữa.

Tôi vô cùng sung sướng. Mặt tôi giờ không đen đúa, nhăn nhúm, méo mó như trước nữa mà hồng hào nở nang ra.  Cái dáng người cao 1 mét 8 của tôi giờ đã dám ngẩng cao đầu mà bước. Lũ bạn bè trước đó quay mặt đi giờ gọi điện liên lạc lại với tôi hỏi có việc gì không cho mình làm với. Tôi nói: Tôi vẫn đói lắm bạn ạ.

 Yến thì tính nào vẫn thế thôi. Đàn bà mà. Nhưng khi kinh tế ổn định và phát triển thì mấy thứ vòi vĩnh của Yến chỉ là chuyện nhỏ.

 Tôi đổi xe sang hơn. Mua căn chung cư 100 m2 ngay tại trung tâm thành phố.

Tôi không quên đem quà đến tạ ơn Tuấn và vợ chồng chị Hân, cả em Linh cầu nối duyên của tôi nữa. Và có lẽ cái phao cứu sinh nhất của tôi là mẹ. Cùng bài học mẹ đã dạy cho tôi "Ăn khi lành để dành khi đau". Nói lời cảm ơn với mẹ âu không đủ. Tôi trả mẹ 200 triệu. Mẹ bảo tôi con cứ cầm lấy mà làm vốn. Tôi biết mẹ đem tiền về chỉ gửi lãi ngân hàng. Vậy nên tôi âm thầm tính lãi cao trên tháng rồi khi con số 200 triệu của mẹ lên tới 300 triệu tôi mới gửi về một cục cho mẹ. Tâm lí người già thường lo có cơ số tiền phòng khi đau ốm để khỏi phiền đến con cháu mà.

 Mà có lẽ trên tất cả, tôi cảm ơn chính phủ đã cùng toàn dân dập dịch. Nói như vậy có vẻ giọng chính chị chính em quá. Nhưng đúng như vậy mọi người ạ.

 "Qua cơn bĩ cực đến ngày thái lai". Nước nổi bèo nổi. Mẹ tôi nói như vậy đấy.

 Giờ thì tôi mới ngấm đủ vị của thành phố. Nó giúp tôi trưởng thành hơn, chín chắn hơn và khôn ngoan hơn.

Hà Nội, thành phố nhiều vị nhất.

 

                                                 B.T.K.C.

   

 

 

Các tin khác:

1-5 of 289<  1  2  3  4  5  6  7  8  9  10  ...  >

Văn nghệ Yên Bái

Văn nghệ Yên Bái vùng cao

Thư viện Video

cuộc thi Văn học nghệ thuật

YÊN BÁI CHUNG TAY PHONG CHỐNG DỊCH COVID-19

Giá sách văn nghệ

Lượt view

Visitor Counter