Truyện ngắn của LÝ HOÀNG CUNG
Sự bấn loạn trong tâm hồn và thể xác khiến Mỵ không thể suy nghĩ được gì ngoài nỗi sợ. Ánh mắt, cử chỉ của người đàn ông xa lạ trước mặt cho đến từng khung cảnh, đồ vật… Cô rơi vào một thế giới vô định.
Trong bóng chiều tà, ngôi nhà tranh nhỏ trên núi chìm vào tịch mịch, con đường mòn nhỏ như sợi chỉ màu nâu mất hút trong tầm mắt, bóng tối bủa vây rất nhanh, xung quanh chỉ còn một màu đen và tiếng côn trùng kêu rỉ rả... Mỵ không ngừng nghĩ cách thoát khỏi nơi này…
*
Những ngày cuối năm, càng gần tết trời càng lạnh kèm theo mưa, băng đóng dày trên đỉnh núi La Pán Tẩn, nhà nhà tìm cách chống chọi cái rét cho gia súc.
Cây đào mốc khẳng khiu dường như không nảy nổi nụ do thời tiết quá lạnh. Mỵ đã thêu xong bộ váy mới để đi hội, mười tám tuổi, cô như bông hoa rừng tươi thắm, ngát hương, mặt trái xoan, đôi mắt biết cười, dáng người cao, nói chuyện có duyên… Trai bản trên, xã dưới ai cũng mong lọt vào mắt người đẹp. Đám bạn cùng trang lứa không ít người thầm ghen tỵ với nhan sắc và sự khéo léo của Mỵ.
Nhà Mỵ không giàu, quanh năm bố mẹ lam lũ lo đủ cái ăn cái mặc cho chị em Mỵ. Tốt nghiệp lớp 12, Mỵ không đi học tiếp mà ở nhà phụ giúp bố mẹ, dự định sau tết xuống Bắc Ninh xin làm công nhân một công ty nào đó, vài ba năm có chút vốn thì về mở hàng tạp hóa nhỏ ở trung tâm xã, có thu nhập rồi mới tính chuyện lấy chồng.
Sau bữa tối, cả nhà quây quần quanh bếp lửa, khi nghe ý định đi làm, bố Mỵ chậm rãi rít một hơi thuốc lào, ông nói:
- Con gái có thì, làm gì cũng phải nghĩ cho kỹ, bố mẹ già rồi, sau này không giúp được gì cho con đâu?
Mẹ ngừng se lanh, ngẩng lên nhìn Mỵ rồi bảo:
- Đi đâu thì đi phải biết giữ thân, giữ thể diện để bố mẹ còn nhìn mặt họ hàng, bà con dân bản?
- Vâng…!
Mỵ mừng vì bố mẹ không phản đối, lòng đầy hy vọng, quyết tâm thoát khỏi nếp sống, lối mòn ngàn đời của những người phụ nữ Mông quê Mỵ, quanh năm đầu tắt mặt tối với ruộng, nương… Mỵ sẽ báo hiếu bố mẹ, nuôi em ăn học thành người…
Sáng mùng 3 tết, bên ngoài lạnh cóng, mặt trời không xua nổi đám mây mù, tuy vậy, bãi ném còn, chơi đánh quay gần nhà đã lác đác người đi lại trong sương, tiếng hát í éo phát qua điện thoại, vài tiếng hú, huýt của đám thanh niên trong bản xóa tan bầu không khí tĩnh lặng của núi rừng. Mỵ mở cửa, ló đầu ra, mây lạnh xộc vào mặt, vào mũi, kéo mũ len trùm kín tai, Mỵ bước hẳn ra ngoài.
- Mỵ… Xong chưa? Ôi trời, sao vẫn chưa thay váy áo à?
Chiếc Win Thái đỗ xịch trước cửa nhà, cái Sua vội vàng xuống xe chạy ào lại chỗ Mỵ.
Mỵ hơi cuống vì thấy Tính vẫn ngồi trên xe, một chân chống xuống đất, mắt đang nhìn về phía mình mỉm cười, hai lúm đồng tiền trên má lộ ra đầy cuốn hút. Tính khá điển trai, quần áo lúc nào cũng gọn gàng, ăn nói chừng mực, không trêu ghẹo, cợt nhả như đám thanh niên cùng tuổi. Có thể nói, trong số những người theo đuổi, tán tỉnh thì Mỵ có cảm tình với Tính nhất.
- Ừ, chờ tao tí…?
- Nhanh… đi xuống chợ huyện, tao có chuyện vui?
-…
Sua là đứa bạn thân, nhà nó ở bên kia bản, nó không xinh nhưng hoạt bát, xảo ngôn. Bằng tuổi nhau song Sua già dặn, tính toán làm ăn ghê lắm, bố mẹ nó bán hẳn một con trâu cho nó vốn để kinh doanh. Nó bảo, sau tết sẽ mở hiệu thời trang, bán các loại đặc sản địa phương phục vụ khách du lịch, có kinh tế rồi, chả cần xinh cũng đầy thằng theo, cứ có tiền là có tất cả. Những lúc nó thao thao bất tuyệt như vậy, Mỵ chỉ cười…
Phố huyện ngày tết đông chật ních người, tiếng cười nói, tiếng chào hàng, mặc cả mua bán, tiếng loa đài, tiếng còi xe máy inh ỏi… Tìm chỗ gửi xe xong, cả ba đi bộ hòa vào dòng người… Mặt trời quá đỉnh đầu, cái Sua bảo vào quán nhỏ trong chợ ăn trưa. Hôm nay đông khách, bà chủ quán mồ hôi nhễ nhại, vừa thái thịt vừa quát đứa chạy bàn nhanh chân, nhanh tay một chút. Nhìn quanh một lượt thấy còn cái bàn trống trong góc quán, cả ba cùng ngồi vào. Cái Sua lấy điện thoại ra gọi:
- Anh đến đi, bọn em đang ở quán cơm trong chợ nhé?... Vâng… Vâng..!
- Ai đấy?
Mỵ quay sang hỏi khi cái Sua vừa dứt lời. Nó tắt máy rồi nháy mắt với Mỵ:
- Hồi sau sẽ rõ…?
- Chắc giới thiệu người yêu chứ gì?
Sua không nhìn Mỵ, với tay lấy hộp giấy, vừa lau đũa vừa lắc lư đầu cười vẻ bí hiểm. Chủ quán bưng ra ba bát phở đang bốc hơi đặt lên bàn, mùi thơm hành mỡ, nước dùng làm Mỵ đói cồn cào vì sáng chưa kịp ăn gì.
- Sua…?
Cả ba cùng nhìn ra cửa quán, thấy một người đàn ông đang đi vào. Sua đặt đũa, đứng lên đon đả:
- Vào đây, vào đây… Anh ăn gì để em gọi?
- Gì cũng được?
- Bà chủ ơi, cho thêm bát phở nữa nhé?
Người đàn ông kéo ghế ngồi đối diện với Mỵ. Anh ta tầm khoảng 30 tuổi, dáng cao, mặc áo khoác da, đi giày đánh xi bóng loáng, cổ đeo cái xích bạc to tướng, tóc vuốt keo, khuôn mặt hơi dài, cặp môi mỏng… Khi ánh mắt Mỵ chạm vào ánh mắt anh ta lúc vừa ngồi xuống, bất chợt có cảm giác lạnh ngang sống lưng, Mỵ vội nhìn ra chỗ khác.
- Giới thiệu với hai bạn, đây là anh Mí Hoán, người Mông ở Lào Cai là bạn của mình. Giới thiệu với anh Mí Hoán, đây là hai bạn của em, đây là Mỵ, người mà em đã nói chuyện với anh lần trước.
- Chào em!
Anh ta chìa tay ra bắt, những ngón tay dài và xương, Mỵ cười gật đầu không dám nhìn thẳng mặt, bàn tay lạnh như đá làm Mỵ hơi rùng mình. Tất cả cùng vừa ăn vừa nói chuyện, xoay quanh phong tục ngày tết các vùng miền… Húp chút nước phở cuối cùng trong bát, vừa lau mồm, anh ta vừa nói:
- Chuyện Sua nhờ, anh hỏi được rồi, cả ba em chuẩn bị ngày 7 tết thì lên Lào Cai nhé, anh sẽ đưa người của Công ty đến gặp, hướng dẫn các em làm thủ tục, hồ sơ.
- Ôi, tuyệt vời, cảm ơn anh Mí Hoán!
Sua vừa xuýt xoa, vừa huých vai Mỵ một cái rõ mạnh:
- Ơ… Cái con này, cảm ơn anh Mí Hoán đi chứ?
- Em…! Nhưng là chuyện gì thế?
Sua nhìn Mỵ, nhíu mày một cái rồi lại quay ra cười làm Mỵ cứ đứng ngây ra.
Trên đường về, ngồi sau xe cái Sua, Mỵ bắt đầu truy vấn tại sao không nói gì với mình. Cái Sua được thể oang oang, rằng Mỵ đang muốn đi làm, may nó quen Mí Hoán, sẵn sàng giúp liên hệ vì có mối quen biết với người trong công ty chế biến nông sản, lương cao 7- 8 triệu đồng một tháng, nuôi ăn, có chỗ ở miễn phí. Thế chả tốt quá…?
- Nhưng mà…?
- Không nhưng gì hết, tao quyết rồi, cả ba đứa mình cùng đi, mày sợ gì chứ? Không nói nhiều!
Không hiểu sao Mỵ cứ có cảm giác không thích lên Lào Cai. Mỵ muốn đi về các thành phố lớn, về thủ đô để học cái văn minh, hiện đại của xã hội, để được mở mang tầm mắt, để phát triển bản thân… nhưng phần nể con bạn, phần thì nghĩ cứ làm một thời gian rồi tính tiếp.
Nghe Mỵ nói chuyện lên Lào Cai làm, bố mẹ không đồng ý, song cuối cùng thì Mỵ cũng thuyết phục được vì có cả Tính và Sua cùng đi, mặc dù trông ông bà chẳng vui tí nào.
*
Sáng mùng 7 tết, Mỵ cùng Sua và Tính xuống chợ huyện đón xe khách đi Lào Cai, ba giờ chiều thì đến bến. Ba đứa cùng đi tìm phòng trọ nghỉ ngơi, chờ đến chiều tối Mí Hoán đưa người công ty đến gặp.
Qua ô cửa sổ tầng ba căn phòng trọ, nhìn phía xa kia là sông Hồng, hoàng hôn chầm chậm buông, mặt trời nhuộm đỏ lấp lóa cả một khúc sông, cái Sua nằm trên giường, mắt không rời điện thoại bảo:
- Bên kia là Trung Quốc đấy!
- Thế à?
- Cửa khẩu ngay gần đây thôi, thích đi không, tao dẫn sang lấy chồng nước ngoài nhá?
Nói rồi nó phá lên cười, liếc Mỵ một cái đầy tinh quái.
- Con điên, mày đi mà lấy, tao chả thích…
- Đùa thôi, chăm chỉ kiếm tiền đi còn về bản lấy chồng, bông hoa của núi rừng Tây Bắc ạ?
Trời bắt đầu tối, Mí Hoán nhắn tin ra chỗ hẹn. Cả ba cùng ra khỏi nhà trọ, tìm đến địa chỉ quán cơm Bà Béo nằm trong một ngõ nhỏ gần cửa khẩu. Căn nhà xây hai tầng kiểu cách đã cũ, mặt tiền loang lổ, có vài chỗ rêu mốc, chả thấy mống khách nào. Bà béo ngồi bắt chéo chân trước cửa, thấy bọn Mỵ đi vào thì hất hàm chỉ lên tầng trên. Trong quán có mỗi cái bóng típ trắng đục trông tối tăm khó chịu, Mỵ đi sau cùng, cả ba leo cầu thang lên tầng hai của quán, bất giác Mỵ quay đầu lại, thấy bà ta đang chăm chăm nhìn theo họ.
Mí Hoán đã ngồi chờ sẵn cùng một người đàn ông trung tuổi, bụng phệ mặc bộ comple màu đen. Sau phút chào hỏi xã giao, Mí Hoán mời mọi người ngồi xuống ghế, trên bàn đã bày sẵn đồ ăn, bia, rượu, nước ngọt. Vừa rót rượu Mí Hoán vừa giới thiệu:
- Đây là anh Minh, đại diện Công ty chế biến nông sản, là người sẽ nhận các em vào làm việc. Nào, chúng ta nâng ly chúc mừng cho công việc thuận buồm xuôi gió, đầu xuôi đuôi lọt.
Mỵ xin phép không uống rượu vì thấy hơi mệt. Anh ta liền bật lon nước cam, rót vào cốc đưa cho Mỵ:
- Vậy em uống nước ngọt đi!
- Vâng, em xin!
Nhớ lại ánh mắt lần trước ở quán phở nên Mỵ không nhìn mặt Mí Hoán. Cô đỡ ly nước cam, đang háo nên uống liền một hơi gần hết. Lúc đặt cốc xuống ngẩng lên, Mỵ giật mình thấy Mí Hoán đang nhìn cô.
- Mấy em cứ tự nhiên nhé, coi anh như người nhà, có gì khó khăn cứ bảo anh?
- Vâng ạ!..
Không khí trở nên thân mật hơn sau mấy chén rượu. Mí Hoán gắp thức ăn vào bát, rót thêm nước ngọt cho Mỵ, chuyện trên trời dưới đất râm ran trong tiếng cạch ly. Cái Sua cao hứng rót rượu mời mọi người uống… Mỵ bỗng thấy buồn ngủ kinh khủng, nhìn lên đồng hồ trên tường, kim giờ đang chỉ vào số 8, tai Mỵ ù đi, ngồi không vững, nó vịn vào Sua, bảo:
- Tao buồn ngủ quá…!
- Con này, uống rượu đi, giờ này ngủ cái gì mà ngủ? Nào uống, dô…dô…
Mỵ chập chờn thấy những bóng người xung quanh cười như điên dại… tiếng ly, cốc vỡ… tiếng chân chạy huỳnh huỵch, tiếng thở hổn hển, một khuôn mặt mờ ảo mùi hơi rượu nồng nặc, dí sát mặt Mỵ, Mỵ lấy hết sức hét lên, nhưng tiếng hét không thoát ra được, cổ họng như bị thít chặt… Những tiếng cười sằng sặc lại vang lên, rồi Mỵ thấy mình đang rơi vào một khoảng tối sâu hút, mọi thứ trở nên im ắng lạ thường… Mỵ vùng vẫy, quờ quạng chân tay, mong chạm vào một thứ gì đó….
*
Ánh sáng qua khe hở của kẽ ván chiếu vào nhà. Đầu đau như búa bổ, mệt quá, tối qua ai đưa Mỵ về phòng trọ nhỉ, Mỵ không nhớ gì: “Mấy giờ rồi Sua?…”.
Không có tiếng đáp lại, Mỵ mở mắt định thần nhìn kỹ thì thấy tay mình bị trói vào nhau bằng băng dính. Chung quanh không có tiếng còi xe, tiếng ô tô, xe máy... chỉ nghe vẳng lại tiếng gà gáy xa xa, mặt trời dường như đã lên quá đỉnh đầu, Mỵ thấy mình đang nằm trên giường trong một ngôi nhà xa lạ, tim đập thình thịch, Mỵ hoảng hốt tự cấu vào đùi mình xem có phải đang mơ không…?
Chống tay xuống giường, lồm cồm bò dậy, căn nhà gỗ nhỏ chung quanh lịa ván, mái lợp bằng gianh, không gian luộm thuộm, quần áo vắt lung tung trên mép giường. Một người đàn ông nhỏ thó, già nua, cỡ tuổi bố Mỵ đang ngồi hút thuốc lào cạnh bếp. Mỵ sợ hãi hét lên “Ông là ai… đây là đâu vậy?…”. Người đàn ông rít thêm một hơi nữa rồi thủng thẳng nói tiếng dân tộc gì đó Mỵ nghe không hiểu. Mỵ đứng dậy loạng choạng tìm cửa ra thì thấy cửa đã bị khóa, người đàn ông lại nói một tràng tiếng địa phương, Mỵ hét lên, đạp cửa, ông ta liền đứng dậy lại gần nắm lấy tóc Mỵ giật ngược ra sau, kéo Mỵ đẩy mạnh một cái làm Mỵ ngã sấp xuống giường… Hai con mắt của lão ti hí đỏ ngàu, phừng phừng hơi rượu, Lão đè lên người Mỵ hau háu như một con thú đói… Mỵ ra sức giãy giụa, gào thét, đạp mạnh làm ông ta ngã ngửa rơi xuống đất. Một tiếng gầm như con thú bị thương, ông ta bò dậy, đứng thẳng người, cởi phăng cái áo đang mặc, rút thắt lưng quần ra, nghiến răng kèn kẹt, Mỵ sợ hãi đẩy người sát vào góc giường. Có lẽ cú đạp làm ông ta nổi cơn thịnh nộ, Mỵ run rẩy, hoảng loạn van xin, nhưng mặt ông ta bừng bừng sát khí tiến lại gần chỗ Mỵ và bắt đầu vung cái dây thắt lưng da lên quật liên tiếp vào đầu, vào người Mỵ… Những lằn roi bỏng rát như bị lửa châm… Mỵ gào khóc thảm thiết… Một lúc sau, chừng như đã mệt, ông ta ngừng tay, con mắt vẫn đầy căm hận, bỏ dây lưng xuống và tiến lại gần, xé toạc váy của Mỵ, đùi Mỵ đầy vết thương đang rớm máu, Mỵ giơ chân lên định đạp cái nữa nhưng ông ta tránh được, liền túm lấy chân Mỵ lôi tuột ra giữa giường, ngồi đè lên, giữ hai tay bị trói của Mỵ rồi tát như trời giáng vào mặt, những ngôi sao bay chấp chới, Mỵ ngất đi…
Khi tỉnh lại, toàn thân ê ẩm, trên người không một mảnh vải. Thấy Mỵ đã tỉnh, ông ta ném cho Mỵ bộ quần áo phụ nữ rồi lấy ra một cái kéo sắc nhọn tiến lại gần Mỵ? Cuộc đời Mỵ thế là chấm hết… chết mà không biết vì sao… không biết đang ở nơi nào?... Mỵ khóc nấc lên: “Bố ơi, mẹ ơi cứu con…”, nước mắt giàn giụa trên gương mặt sưng húp, mái tóc dài xổ tung, cả người run lên bần bật… Người đàn ông cầm hai tay bị trói của Mỵ lên… Mỵ nhắm mắt lại… chờ chết… Nhưng không, ông ta dùng kéo cắt băng dính, vết lằn trên cổ tay tím ngắt, tê dại. Mỵ không biết mình bị trói như vậy đã bao lâu. Người đàn ông ra hiệu cho Mỵ mặc quần áo, chải đầu, pha nước ấm bảo Mỵ lau mặt, Mỵ run rẩy làm theo không dám phản kháng…
Thời gian trôi đi, không có bất kỳ một phương tiện thông tin gì về xã hội bên ngoài. Mỵ lấy than vạch lên tường kể từ hôm tỉnh lại trong ngôi nhà đó, đến hôm nay đã là sáu mươi vạch… Giấc mơ kinh dị, cái hố sâu đen ngòm không đáy, những tiếng cười man rợ, trận đòn thừa sống thiếu chết luôn ám ảnh Mỵ mỗi đêm.
Rồi ông ấy dạy Mỵ nói tiếng địa phương, dần dần Mỵ bắt đầu giao tiếp được, mới biết mình bị bán sang Trung Quốc, ông Lôi đã mua Mỵ với giá 100 Nhân dân tệ. Hàng ngày, ông Lôi khóa Mỵ trong nhà vì sợ Mỵ bỏ trốn, còn ông ta ra ngoài đi làm thuê đến tối mịt mới về.
Đến tháng thứ ba, Mỵ bắt đầu thấy trong người khang khác, sợ mùi thức ăn, nôn khan, thèm chua… Ông Lôi thấy biểu hiện của người nghén thì mừng lắm, ngày đi làm ông ấy đều mua những thứ Mỵ thích ăn, tối về nấu cơm, làm những món ngon tẩm bổ cho Mỵ… Ông không còn khóa Mỵ suốt ở trong nhà nữa mà thỉnh thoảng dẫn Mỵ ra ngoài đi dạo cho khỏe thai.
Ngày sinh, bụng chửa vượt mặt, thúc từng cơn trở dạ, Mỵ bảo ông Lôi đưa Mỵ đi bệnh viện để sinh. Ông Lôi không đồng ý, sợ Mỵ bỏ trốn. Sau Mỵ cũng thuyết phục được vì sự an toàn của con. Ông Lôi chở Mỵ trên chiếc xe ba gác đèo hàng, xuống con dốc dài trước mặt. Lần đầu tiên Mỵ đi xa khỏi ngôi nhà ấy… Qua những đoạn đường sống trâu gập ghềnh lên xuống, lưng áo ông Lôi ướt đẫm, luôn miệng trấn an “Sắp tới rồi”, cuối cùng cũng đến một trạm y tế nhỏ ở thị trấn…
Thằng bé càng lớn càng giống mẹ, nước da trắng, kháu khỉnh, lanh lợi, ông Lôi yêu nó như cục vàng, cưng chiều hai mẹ con hết mực. Ông mua cho Mỵ cái điện thoại kết nối mạng Internet để Mỵ vào facebook cho đỡ buồn. Ông nghĩ, đã từng đó năm trôi qua, giờ có con rồi chắc Mỵ cũng không có ý định bỏ trốn nữa.
Còn Mỵ, chưa từng thôi nhớ quê hương, nhớ người thân ruột thịt của mình, nhớ bản nhỏ của cô, nhớ những cánh đào phai mỗi khi tết đến xuân về… Một ngày nọ, lang thang trên mạng, tình cờ Mỵ quen một người trong nhóm facebook “Cộng đồng người Việt Nam ở Trung Quốc”. Qua người này, cô biết được thông tin gia đình, cha mẹ héo mòn, ngày đêm không ngừng tìm kiếm cô, mong ngóng Mỵ trở về đã dấy lên trong lòng cô ý định chạy trốn.
Nhưng bản năng người mẹ khiến cô không thể nhẫn tâm bỏ lại đứa con của mình, nó là giọt máu cô mang nặng đẻ đau, là tinh thần, động lực duy nhất để cô sống đến hôm nay. Không có nó, có lẽ Mỵ đã chết sau lần cắt cổ tay tự sát, ông Lôi nắm lấy tay Mỵ khi cô tỉnh lại trên giường cấp cứu: “Tôi xin cô, nếu cô muốn chết, cô sinh nó ra để tôi nuôi, nếu cô muốn về quê hương, tôi cũng không giữ nữa, chỉ xin cô đừng giết con, nó không có tội… Tội là những kẻ vô lương tâm đã lừa bán cô, tôi không mua cô thì cũng sẽ có người khác mua cô…”. Câu nói đã cho Mỵ hy vọng, từ đó cô không ngừng nghĩ cách, phải sẵn sàng cho một sự trở về, phải xóa bỏ cái hố sâu ám ảnh cuộc đời cô.
*
Thằng bé đến tuổi vào lớp một, Mỵ nói với ông Lôi xin cho con đi học. Ông bảo, nó không được khai sinh vì Mỵ là do ông mua về, không có kết hôn, không có lai lịch, không có hộ khẩu… nên không thể đi học. Trước mặt Mỵ như bức tường chắn ngang.
Một ngày cuối năm, trời bắt đầu trở lạnh, ông Lôi ở nhà tranh thủ cày lại mảnh vườn, Mỵ nói với ông:
- Tôi muốn về Việt Nam!
Bị hỏi bất ngờ, ông Lôi bỏ cày, nhảy xổ ra vồ lấy Mỵ như sợ cô biến mất:
- Không được, cô không được đi, tôi không để cô với Bối Bối phải chịu khổ, tôi sẽ làm trâu, làm ngựa kiếm tiền… xin cô đừng đi.
- Tôi nhớ bố mẹ… lần này tôi về có một số việc phải làm, tôi muốn Bối Bối phải được đi học.
Nghe vậy, ông Lôi thừ người một lúc, không ngăn Mỵ nữa, ông bấm đốt ngón tay định ngày, bảo Mỵ chờ vài hôm trời ấm hơn rồi hãy đi.
Ngày lên đường, lòng Mỵ đầy xáo trộn, cô như con chim xổ lồng, hấp tấp chỉ sợ chậm một giây thôi ông Lôi sẽ đổi ý bắt nhốt cô lại. Mỵ xách túi đồ đi như chạy ra khỏi nhà, thằng bé gọi với theo: “Mẹ ơi, Bối Bối nhớ mẹ, Bối Bối muốn đi với mẹ…”. Mỵ sực tỉnh, quay lại nhìn, ông Lôi đang dỗ dành thằng bé, nó nhoài người về phía Mỵ mếu máo, hai tay ra sức gỡ tay ông Lôi đang giữ nó. Mỵ ngồi xuống ôm lấy con, xoa đầu, hôn lên tóc rồi nhìn vào mắt nó trìu mến bảo: “Bối Bối ngoan, mẹ đi mấy hôm rồi mẹ về… Con ở nhà không được chạy lung tung nhớ chưa, mẹ yêu Bối Bối…”. Thằng bé gật đầu, cái miệng méo xẹo, nước mắt lăn dài, hai tay ôm lấy cổ Mỵ.
*
Thành phố Lào Cai đông đúc người qua lại, xe khách từ từ rời bến. Cái ngày định mệnh năm năm trước như mới vừa hôm qua, quán cơm, nhà trọ vẫn đó như chưa từng xảy ra câu chuyện kinh hoàng ngày ấy... Tất cả như thước phim tua chậm làm Mỵ thấy tức thở, cô nới cái khăn quàng cổ, hít một hơi thật sâu, cố xua khỏi đầu những hình ảnh đó…
Chợ huyện cuối năm nhộn nhịp người đi sắm tết, Mỵ nhìn thấy vài người quen cùng bản nhưng có lẽ họ không nhận ra vì cô đội mũ, đeo khẩu trang kín mít. Mỵ cũng không chào ai, đi thẳng ra chỗ mấy anh xe ôm. Biết Mỵ muốn về xã La Pán Tẩn, một ông chú vội bảo Mỵ ngồi xe của ông, vì nhà ông cùng xã, đi cuốc này rồi về nhà luôn cho tiện.
Trên đường, ông chú vui vẻ trò chuyện, hỏi nhà Mỵ ở đâu, Mỵ bảo Mỵ là người Lào Cai, thỉnh thoảng sang bên này bán đồ thổ cẩm, phụ kiện may mặc cho bà con, Mỵ hay ngủ nhờ nhà ông bà Súa Dình:
- À, tưởng ai chứ ông Súa Dình thì tôi biết mà… Ông bà ấy tốt bụng lắm.
- Vâng, cũng lâu rồi cháu không sang, đợt này cháu đi thu nốt mấy chỗ nợ, không biết dạo này ông bà ấy có khỏe không?
- Ôi dồi, khổ… đứa lớn nhà ông bà ấy tên Mỵ, xinh gái lắm, mất tích mấy năm nay, nghe bảo có thông tin ở Trung Quốc… có ai đến chơi, nói chuyện là lại khóc…
- Chú cũng biết cái Mỵ à?
- Sao không biết, cả cái xã này ai cũng biết mà, nó bị vợ chồng con Sua bản bên lừa bán mà?...
Tim Mỵ đập nhanh, quả nhiên… cố giữ giọng bình tĩnh, Mỵ tiếp tục hỏi chuyện:
- Thế vợ chồng nó không bị bắt à?
- Không… Thấy bảo, người bị hại phải trở về thì mới giải quyết được… Nghe đâu sau đấy vợ chồng nó còn lừa thêm một, hai người nữa… Giờ giàu lắm, có cái cửa hàng tạp hóa to nhất xã…
Càng về tối, mây mù càng xuống thấp, không khí trở nên lạnh hơn, đến đường rẽ, Mỵ bảo để Mỵ tự đi bộ vào, thực ra là để trấn an cảm xúc, cô đi từng bước chầm chậm, từng cái cây, ngọn cỏ, cả cái mùi cứt lợn thả rông quen thuộc... Vài cây đào phai đã lấm tấm nụ… Ngôi nhà lợp ván pơ mu bạc màu sương gió hiện ra trước mắt, đầu gối Mỵ như muốn khuỵu xuống.
Cửa khép hờ, trong nhà im ắng, Mỵ khẽ gọi:
- Mẹ ơi?...
-…
- Có ai ở nhà không?
- Mời vào, cửa không chốt đâu…
Tim Mỵ đập thình thịch, cô đẩy nhẹ hai cánh cửa bước qua cái bậu cao. Mẹ cô tóc đã bạc, người gầy nhom, đang lúi húi làm gì đó, bà ra lấy cái ghế mây để gần bếp bảo:
- Ngồi đây cháu, hơ tay cho ấm…
Mỵ bỏ mũ, khẩu trang ra, ôm chầm lấy mẹ òa khóc như mưa…
- Mẹ ơi… Mỵ của mẹ đây…
Bị bất ngờ, bà đứng sững rồi vứt luôn đồ đang cầm, hai tay xoa đầu Mỵ, mắt nhòa đi, miệng méo xệch, nghẹn ngào một lúc lâu mới thốt ra được: “Con tôi… ôi con gái của tôi…”
Tin Mỵ trở về nhanh chóng lan truyền khắp bản trên xã dưới, mọi người kéo đến hỏi thăm chật nhà, người thì chia sẻ với vẻ mặt đầy thương cảm, có người thì thút thít khóc, có người lại hiếu kỳ đến xem cô như từ hành tinh lạ đến… Và dĩ nhiên, vợ chồng cái Sua cũng đến. Sau khi mọi người đã về hết, nó mới lại gần, trông vẻ mặt không được tự nhiên, nhưng giọng thì giả lả:
- Mỵ… mày mất tích đi đâu vậy, tao với Tính tìm mày mấy ngày không thấy, cũng không có tâm trí làm việc nên bọn tao về báo tin cho gia đình mày để đi tìm… Giờ mày về… tốt rồi...
Mỵ nhìn thẳng vào mắt nó, cái nhìn lạnh như băng trên đỉnh núi mùa đông, bên cạnh là thằng Tính, chồng con Sua, vội tránh cái nhìn của Mỵ, cả hai người là bạn Mỵ, thậm chí Tính từng tán tỉnh Mỵ, cho Mỵ những rung cảm đẹp đẽ… mà lúc này Mỵ thấy chúng thật hèn hạ, đê tiện… Nén sự căm giận, cô mỉm cười, kéo ghế mời ngồi:
- Nghe nói vợ chồng mày làm ăn khá lắm hả?
- Ừ thì… cũng đủ ăn đủ mặc thôi.
Thấy thái độ Mỵ bình thường nên Sua nói chuyện tự nhiên hơn:
- Có thời gian bọn mình nói chuyện sau nhé, vợ chồng tao về còn tranh thủ bán hàng …
- Ừ, làm ăn tốt nhé, chúc chúng mày may mắn…
Mỵ đứng lên, nhìn thẳng vào mắt thằng Tính, nó vội kéo tay con Sua ra khỏi nhà Mỵ.
*
Hôm nay mùng 7 tết, ngày này của sáu năm trước, cuộc đời Mỵ rơi vào hố sâu không lối thoát. Lần này trở về, những gì cần làm Mỵ đã làm, căn cước công dân, hộ chiếu, nợ phải trả, tảng đá trong lòng cũng đã được gỡ xuống…
Tại cơ quan Điều tra, Sua đã không thể giải thích được vì sao nó và Tính lại trở về an toàn, còn mang theo cả tư trang cá nhân và điện thoại của Mỵ giao lại cho gia đình.
Rồi đây, Sua và đồng bọn sẽ phải đối mặt với bản án đặc biệt nghiêm trọng về tội mua bán người…
Trước khi trở lại Trung Quốc, Mỵ đã đến thăm Sua tại nhà tạm giam Công an huyện. Hai tay bị còng, khuôn mặt tiều tụy, đôi mắt hõm sâu, ngồi đối diện qua vách kính phòng thăm gặp, Sua cúi đầu, không dám nhìn Mỵ, nói:
- Tao không dám xin mày tha thứ… chỉ xin nếu có kiếp sau, tao sẽ làm trâu làm ngựa cho mày, tao sẽ…
- Thôi... đã không có duyên là bạn thì cũng đừng làm kẻ thù. Địa ngục là nơi không phải ai đi cũng có thể trở về… Ở đời có những cái sai không có cơ hội để sửa chữa, cải tạo cho tốt mà làm người.
Mỵ nói rồi đứng lên quay người bước đi, đằng sau Sua khóc nấc lên trong tiếng cửa buồng giam khép lại.
Chuyến xe đầu năm thưa khách, Mỵ chọn chỗ ngồi quen thuộc sau lái, nhìn mùa xuân trôi qua cửa sổ, những tán đào phai đã tàn, một cánh hoa bay bay trong nắng ấm… Con trai Mỵ đang cười, bàn tay nhỏ vẫy vẫy… Mỵ bỗng nhớ nó cồn cào.
L.H.C
Tin khác