• Loading...
Đảng bộ và nhân dân tỉnh Yên Bái tập trung đẩy mạnh đưa Nghị quyết Đại hội đại biểu toàn quốc lần thứ XII của Đảng và Nghị quyết Đại hội Đảng bộ tỉnh lần thứ XVIII vào cuộc sống
 
Sức sống Trường Sa
Ngày xuất bản: 24/03/2025 3:04:46 SA

Ký của HOÀNG THỊ HẠNH

Những bước chân đầu tiên trên đại dương

Tháng tư năm 2023, tôi tham gia Đoàn Công tác số 06 đi thăm Trường Sa. Đoàn do Thiếu tướng- Chuẩn Đô đốc Hoàng Hồng Hà (Phó Tư lệnh Quân chủng Hải quân) làm Trưởng đoàn cùng 234 thành viên đến từ các cơ quan, đơn vị của thành phố Hà Nội và một số cơ quan trung ương. Chúng tôi lên tàu Kiểm ngư 490 bắt đầu hành trình ra đảo. Những gương mặt háo hức, mong đợi hướng về khơi xa.

 Tàu càng xa bờ, nước càng xanh rồi xanh thẫm. Đất liền lùi xa dần, cuối cùng chỉ còn một vệt chân trời thăm thẳm. Được Trưởng đoàn quán triệt: “Bước chân xuống tàu đã là chiến sĩ”, chúng tôi nhanh chóng tiếp cận, thích nghi với cuộc sống của bộ đội. Đêm đầu tiên trên tàu, từng tốp cùng nhau lên boong ngắm sao trời. Cả một bầu trời dàn dạt các vì sao không tên. Tôi cứ miên man nghĩ ngày xa xưa cha ông mình chỉ có những con thuyền gỗ bé nhỏ, mà đến được những hòn đảo trên quần đảo này khai phá, xác định chủ quyền cho cháu con mai sau. Họ biết rất rõ trong những chuyến đi như thế có thể phải đổi cả mạng sống của mình. Có lẽ chỉ có lòng yêu nước mới làm nên điều kỳ diệu ấy.

Sau 30 giờ rời đất liền, chúng tôi đón bình minh trên biển và sẵn sàng cập đảo đầu tiên. Mặt trời nhô lên mặt nước rất nhanh, nhuộm hồng cả một vùng mênh mang. Những đám mây đủ sắc màu như đứng im ở mãi cuối trời, đi mãi mà không đến gần được. Những con sóng to, những con sóng nhỏ vỗ quanh thân tàu khi thì rượt đuổi, lúc thì ôm choàng tàu, rơi xuống thành những ngôi sao nắng.

  Màu xanh trên cát bỏng

 Nơi đầu tiên đoàn công tác là đảo Song Tử Tây. Đây là một trong 3 xã, thị trấn của huyện Đảo Trường Sa và cũng là xã đảo xa nhất của nước ta nằm ở phía Bắc biển Đông. Nhìn từ xa, đảo mang dáng hình một thành phố nhỏ, thanh bình, giữa đại dương. Những trảng cát vàng, và những hàng cây xanh lá, viền quanh đảo là màu xanh biển cả. Cuối năm 2021, cơn bão số 9 đã từng quét qua Song Tử Tây làm 90% cây xanh ở đảo Song Tử Tây bị gãy, đổ, dù không có thiệt hại về người. Thế mà hôm nay đảo xanh như chưa từng có bão đi qua. Đón chúng tôi từ biển là hàng cây phong ba, cây bão táp vững chãi, chạy dài tỏa bóng chở che, làm dịu đi sức nóng như muốn thiêu đốt vạn vật của nắng đảo. Khắp nơi trên đảo chúng tôi gặp nhiều cây xanh với những tên gọi vừa quen vừa lạ: Cây phong ba, bão táp, mu, keo lá tràm, nhàu, phi lao, bàng vuông, tra. Hàng cây phong ba nhiều lá bị cháy nắng, nhưng chồi non vẫn nảy nụ, những chiếc lá còn lại dù chỉ còn một nửa vẫn xanh đến khát khao. Từ trong các hàng cây, từ những con đường cát bỏng, các chiến sĩ hải quân và nhân dân trên đảo đi như chạy đến chào đón Đoàn. Tất cả mọi người, tay bắt mặt mừng kể chuyện đảo, hỏi thăm đất liền tíu tít.

 Bất chợt tôi nhìn thấy một cây dáng huyền, thân bạc phếch hầu như không còn vỏ trên đường vào chùa. Từ gốc cây đến ngọn bị cụt chỉ còn lại những mảnh vỏ bám vào thân bạc nổi lên những thớ gỗ đầy mắt sù sì. Thật kỳ lạ từ cái vỏ cây ấy đã bật chồi xanh, kết thành từng chùm lá xanh bạc vươn lên trời. Tại gốc cây, cạnh nhiều nhánh rễ bị xé nát, xơ xớp thớ gỗ đã khô lại, chồi non mọc lên, thách thức nắng lửa. Chúng tôi sững sờ dừng lại, xúc động và tất cả bật lên thành tiếng: Sức sống Trường Sa. Tôi run run chạm tay vào thân cây mẹ, vuốt nhẹ những chiếc lá, nghẹn ngào cảm phục. Anh lính trẻ đi cùng chụp ảnh cho chúng tôi rồi nhẹ nhàng bảo: Đây là cây phong ba cô ạ. Chúng cháu cảm phục cây ở đây lắm, nhất là cây này. Cây bị cơn bão cuối năm 2021 quật đổ, chốc rễ phơi trên cát. Chúng cháu đã trồng lại và hy vọng. Rồi cây đã sống lại mãnh liệt hơn nhiều. Từ giờ phút này trở đi, trong suốt hải trình  đâu đâu cụm từ này cũng hiện hữu. Sức sống mãnh liệt trên mảnh đất này toát lên ngay trong sự bình dị và trầm tĩnh của các sư thầy dưới những mái chùa; trong những gương mặt đầy nắng gió ngời ngời niềm tin, ý chí sắt son với Tổ quốc của các chiên sĩ Hải quân, trong những đôi mắt trẻ thơ nô đùa dưới tán bàng vuông; trong những ngọn cỏ bên lối đi đang đan vào nhau đợi mưa để làm nên thành những chân trời.

Ươm mầm trên đảo

 Trường Sa hiện có 3 trường tiểu học, ở thị trấn Trường Sa, xã Song Tử Tây và xã Sinh Tồn. Thầy Nguyễn Hữu Phú, thầy Nguyễn Bá Ngọc nắm tay chúng tôi nồng ấm và xúc động. Ngoài học bổng và quà cho học sinh, các anh chị trong câu lạc bộ Trường Sa trao tận tay hai thầy giáo tấm chăn ấm của một bà má ở Tiền Giang tự tay khâu từ một tấm vải gửi đến những người con xa nhà. Tôi nhận ra đôi mắt thầy Phú nhòa lệ. Chỉ trước đó thôi, thầy đã gác tình riêng, giấu buồn thương để tiếp Đoàn. Trước khi vào lớp học, vô tình tôi kịp nhận ra một người trong đoàn trao cho thầy Phú một túi đựng trái cây, hộp bánh và nén nhang. Hai người cầm chặt tay nhau và lặng lẽ thật sâu dù là khoảnh khắc. Thầy Phú trở vào nhà, rồi quay lại công việc, đôi mắt đỏ, bâng khuâng, đợm buồn, trống vắng. Tìm hiểu tôi được biết, mẹ anh vừa mất cách đó mới hơn một tuần ở thành phố Khánh Hòa. Dặm thẳm trùng khơi anh không thể về chịu tang mẹ. Túi hoa quả kia được gửi từ đất liền để anh thắp hương tưởng nhớ mẹ, khi vì nhiệm vụ chưa thể trở về. Sự hy sinh thầm lặng ấy cứ theo tôi đi suốt cả những ngày sau đó. Những hy sinh thầm lặng của những con người bình dị đã góp phần tạo nên thành đồng Tổ quốc nơi đảo xa. Tiếng trẻ đọc đồng dao: “Nu na nu nống/ Con cháu Tiên Rồng/ Chúng ta phải nhớ/ Ở trên biển Đông/ Có hai quần đảo/ Hoàng Sa, Trường Sa/ Có hai quần đảo/ Là nhà của ta” hòa vào sóng biển lan xa.

 Linh thiêng Lễ tưởng niệm các Anh hùng liệt sĩ hy sinh trên Quần đảo Trường Sa

Chiều tối ngày thứ ba trên hải trình, tàu 490 dừng lại vùng đảo Gạc Ma, Cô Lin, Len Đao thuộc quần đảo Trường Sa làm lễ tưởng niệm các Anh hùng liệt sĩ đã hy sinh vì chủ quyền biển đảo Tổ quốc. Trước hôm lên tàu ra đảo, chúng tôi đã đến dâng hương tại Khu tưởng niệm các chiến sĩ Gạc Ma ở Cam Ranh tưởng nhớ những phút giây oanh liệt, bi hùng của những người lính trẻ. Những câu thơ của Nguyễn Việt Chiến cứ đau đáu theo chúng tôi trên chặng đường ra Trường Sa:“ Khi hy sinh ở đảo đá Gạc Ma/ Anh đã lấy ngực mình làm lá chắn/ Để một lần Tổ quốc được sinh ra..”

 Khu vực tàu dừng làm lễ tưởng niệm, biển xanh màu cửu long. Những vầng mây trắng xa xa kết thành hình con thuyền lớn, ánh bạc sừng sững như tấm bình phong cho buổi lễ linh thiêng này. Hoàng hôn dần buông, loang tỏa màu cam, đan cài những áng mây đen trên nền trời cũng xanh như nước biển. Đàn lễ phảng phất hương trầm bay. Lời sư thầy thỉnh biển trời vô lượng, gọi linh hồn người đã khuất chứng giám tấm lòng của nhân dân với những người con trung hiếu. Những nén hương đỏ trong gió bùng lên ngọn lửa rực cháy. Lễ tưởng niệm bắt đầu khi tàu điều hướng  quay mũi về phía Gạc Ma, cùng lúc 3 hồi còi dài của tàu KN 490 vang lên giữa đại dương bao la. Hình như những con sóng thôi gầm gào, biển lặng xuống. Tiếng nhạc chiêu hồn tử sĩ cất lên trong khoảng không tĩnh lặng, linh thiêng. Các đại biểu tưởng nhớ lại sự kiện của 35 năm trước, thời điểm xảy ra cuộc hải chiến Gạc Ma ngày 14/3/1988 qua lời điếu do Thuyền trưởng Trần Văn Nhật đọc. Giọng đọc trầm hùng, kể về ký ức bi tráng như xoáy vào tim mọi người với bao yêu thương, uất hận và cảm phục. “Chúng ta kính cẩn nghiêng mình trước những tấm gương hy sinh anh dũng của các liệt sĩ là cán bộ, chiến sĩ Hải quân; các anh đã dũng cảm ngoan cường chiến đấu để bảo vệ biển, đảo đến hơi thở cuối cùng. Hình ảnh thanh xuân của các liệt sĩ cứ hiện ra trước chúng tôi. Các anh đang nắm tay nhau tạo nên vòng tròn bất tử, tạc vào biển cả dáng đứng Việt Nam ngàn đời...” Tôi cùng mọi người lặng lẽ thả những bông hoa cúc tươi vàng và những chú hạc giấy xuống biển; để cho những giọt nước mắt cứ tự rơi dưới vời vợi sao trời. Cả tàu sững sờ, có người bật khóc nức nở khi nhìn vòng hoa của đoàn thả xuống đại dương, đỏ khói hương và nến hồng đang xuôi dòng; từ từ đảo ngược trôi về phía Gạc Ma. Trời lất phất mưa rơi rơi trong khoảnh khắc linh thiêng này. Rùng mình mình theo phản xạ tự nhiên, tôi niệm Phật A Di Đà. Tôi tin linh hồn những người lính còn đó. Họ vẫn cùng các thế hệ hôm nay giữ gìn biển đảo quê hương.

Những người con trung kiên nơi đầu sóng

 Chúng tôi cập đảo Trường Sa Lớn, trung tâm huyện đảo Trường Sa của tỉnh Khánh Hòa, điểm đến thứ ba của hải trình. Tại đây, Đoàn công tác tham dự lễ chào cờ và màn diễu binh của các chiến sĩ trên đảo. Đường băng nóng bỏng, lúc 14 giờ đã tập trung đầy đủ quân dân trên đảo. Giữa biển trời mênh mông thăm thẳm, dáng hình các chiến sĩ cao gầy, làn da sạm nắng gió, áo sũng mồ hôi, nghiêm trang đội ngũ cùng tiếng hát Quốc ca nghẹn ngào của cả đoàn công tác vang lên, theo gió vút lên cao, rồi thả xuống cả một vùng trời biển vang xa trên muôn trùng sóng vỗ. Lời hát như khúc hòa ca hào hùng của cha ông ta ngàn xưa vọng về. Trong không khí trang nghiêm ấy, Trung úy Tôn Chí Quân bước lên phía trước đọc 10 lời thề danh dự của Quân đội Nhân dân Việt Nam. Lời thề uy nghiêm, linh thiêng át đi tiếng sóng biển Đông gầm gào, chỉ còn lại những tiếng “ Xin Thề” chắc nịch âm vang một ý chí. Khi chiến sĩ đọc đến lời thề thứ 6: “… Nếu bị quân địch bắt, dù phải chịu cực hình tàn khốc thế nào cũng cương quyết một lòng trung thành với sự nghiệp cách mạng, không bao giờ phản bội xưng khai”. Tiếng nức nở, nghẹn ngào dù đã kiềm nén hết sức của một vài đại biểu nữ đã bật lên bên tôi. Nhiều người mắt đỏ hoe, tôi để mặc nước mắt rơi hòa với mồ hôi mặn. Không biết tự lúc nào chúng tôi quên cả nắng, nóng, bỏ khăn mũ dầm dãi nắng lửa cùng quân dân trên đảo. Giây phút thiêng liêng, tự hào đặt tay lên ngực, chào cờ Tổ quốc giữa biển Đông, tôi hiểu vì sao lớp lớp các thế hệ những người con đất Việt đã và sẽ sẵn sàng hy sinh vì Tổ quốc.

 Sau lễ chào cờ, chụp ảnh lưu niệm tại cột cờ chủ quyền, thắp hương tại Nhà Tưởng niệm Bác Hồ và làm Lễ tại nghĩa trang Liệt sĩ Trường Sa, đặt hoa tượng đài Trần Hưng Đạo, Đoàn làm việc với Chỉ huy và lãnh đạo huyện đảo về kết quả phát triển kinh tế, xã hội, quốc phòng an ninh của huyện đảo. Báo cáo của lãnh đạo huyện cho thấy, trong những năm qua, đời sống nhân dân và cán bộ, chiến sĩ trên các xã đảo ngày càng đầy đủ hơn. Những con đường bê tông sạch đẹp rợp bóng mát của cây xanh; trường học, nhà ở cho cán bộ, chiến sĩ, các hộ dân; bệnh xá, Trung tâm Y tế, chùa, trạm khí tượng thủy văn, nhà khách Thủ đô, Nhà Tưởng niệm Bác Hồ, hệ thống điện gió, năng lượng mặt trời, truyền hình vệ tinh được đầu tư, từng bước đáp ứng nhu cầu sinh hoạt hằng ngày của cán bộ, chiến sĩ, nhân dân trên đảo. Dù thế, đảo cũng còn nhiều vất vả, khó khăn, thiếu thốn do quá xa với đất liền.

 Sau cuộc giao lưu văn nghệ tưng bừng vui, Đoàn phải bịn rịn chia tay với đảo khi bóng đêm bao trùm. Bước chân lên tàu mà lòng còn ở lại. Các thành viên trên tàu đồng thanh gửi tình thương mến về đảo: “Cả nước vì Trường Sa” đồng thời từ ở nơi đảo nhỏ cũng vọng vang trở lại “Trường Sa vì Tổ quốc”. Những tiếng hô đồng thanh liên tiếp trao đi, đổi lại nghẹn ngào. Dường như đó không còn là khẩu hiệu mà trở thành tiếng nói từ trái tim. Tôi thấy tim mình nghẹn lại một cảm giác thân thương ruột thịt dâng trào, nhất là nhìn bóng dáng lô nhô của trẻ em và những người dân đan xen cùng bộ đội đang giơ tay vẫy chào. Cảm xúc ấy chỉ có thể là tình yêu Tổ quốc, bởi “trong mỗi người đều có một phần máu thịt ở Trường Sa”. Còi tàu âm vang thay lời tạm biệt mà chúng tôi vẫn đứng bên mạn tàu hướng về đảo. Tàu vời xa rồi, đảo chỉ còn một vệt sáng mờ xa dường như tôi vẫn nghe trong gió gửi: Chúc bình yên! Chúng tôi yêu đất liền… những lời thân thương ấy cứ bồng bềnh cùng chúng tôi trong đêm đại dương

 Điểm cuối cùng trong hải trình để về đất liền ngày 26/4, Đoàn đến thăm chiến sĩ nhà giàn DK1/8 (Quế Đường, cụm dịch vụ kinh tế- khoa học kỹ thuật) ở vòng ngoài cùng, xa nhất so với phía gần đất liền. Được biết nhà giàn DK 1/8 đã 4 năm nay chưa một lần đón được đoàn công tác nào từ đất liền đến thăm vì vị trí nơi nhà giàn đóng là nơi luôn phải hứng chịu sóng ngầm, gió lớn. Biết được điều này nên chúng tôi mong chờ giây phút bước chân lên thăm các chiến sĩ đến cháy bỏng. Một cơ số quà dành cho các chiến sĩ được chuẩn bị sẵn sàng. Bánh chưng, đậu đỗ, rau xanh, các loại quả, nhu yếu phẩm, quần áo và nhiều thứ khác được đóng gọn gàng, nâng niu, chăm chút của biết bao tình thương mến dành cho nhà giàn. Hừng Đông trên biển thật bình yên, cả vùng mêng mang trời, nước. Những trảng mây hồng cùng mặt trời nhô lên trên biển. Cùng lúc nhìn thấy mặt trời cũng là lúc nhà  giàn DK1/8 hiện ra, bé nhỏ, hiên ngang chắn ngang dòng hải lưu cuộn sóng; sừng sững cột mốc chủ quyền thiêng liêng giữa biển khơi. Đó thực sự là cột mốc sống ở thềm lục địa Tổ quốc. Những người lính thuộc tiểu đoàn DK1, Bộ Tư lệnh Vùng 2 Hải quân thay nhau ra nhà giàn canh giữ chủ quyền. Họ là những người lính kiên trung, có bản lĩnh chính trị vững vàng, ý chí quyết tâm cao, kiên cường trong hoàn cảnh dông gió bất thường từ nhiều phía.

Nhà giàn gần lại, đã nhìn thấy những anh lính Hải quân chuẩn bị đón đoàn. Mọi người hồi hộp dõi theo chiếc thuyền máy đầu tiên của tàu tiến đến nhà giàn, chở theo 5 chiến sĩ Hải quân và một số hàng hóa tiến đến tiếp cận mục tiêu. Bất chợt những con sóng bắt đầu dâng cao như muốn nhấn chìm chiếc thuyền bé nhỏ, tròng trành lách sóng. Tất cả chúng tôi nín thở, lo lắng, mong chờ khoảnh khắc thuyền tiếp cận nhà giàn thành công. Thuyền bị sóng đánh bật ra, ngay lập tức lại lách sóng tiếp cận nhà giàn. Cả tàu thót tim khi một chiến sĩ bị sóng đánh bật khỏi lòng thuyền. Rất nhanh, đồng đội đã tung dây kéo anh lên thuyền.

Chuẩn đô đốc Nguyễn Hoàng Hà trầm tĩnh, đăm đắm theo dõi đồng đội. Sau một hồi lâu quyết liệt vật lộn với sóng và gió, tiếng đồng chí liên lạc qua bộ đàm nuối tiếc khó khăn: Báo cáo thủ trưởng! Tiếp cận nhà giàn thất bại. Thấu hiểu ý nghĩa của việc tiếp cận nhà giàn và tình cảm với chiến sĩ, ông đã ra lệnh thuyền tiếp cận lần thứ hai và đích thân xuống thuyền thị sát cùng chiến sĩ. Nhưng rồi thuyền tiền trạm cũng đành trở lại một lần nữa với những thùng hàng đẫm nước và những đôi mắt đỏ hoe, áo quần ướt sũng. Chuẩn đô đốc phát lệnh: Các đại biểu cởi áo phao, lên đài chỉ huy giao lưu với nhà giàn DK1/8 bằng bộ đàm. Tất cả lặng đi, chấp hành mệnh lệnh. Chúng tôi lên boong tàu lòng nặng trĩu tiếc nuối. Không thể tin đi hàng vạn dặm đến đây mà không trực tiếp gặp gỡ nhà giàn dù cùng ở trên mặt nước, dưới trời xanh.

Nhà giàn chào thủ trưởng và đất liền! Đất liền chào anh em! Nhà giàn nghe rõ không?.. Anh em khỏe cả không? Những tiếng chào hỏi liên tục phát đi thân thương, gần gũi. Chỉ một khoảng không gian thôi, nhìn thấy nhau mà không tới đươc. Chỉ muốn nhào đến nhưng không thể thể đến. Những người chiến sĩ bằng da, bằng thịt ấy có người bằng tuổi em, tuổi con của mình, gần gũi thân thương biết bao. Không đến được nhà giàn, giấc mơ không thành; buồn thương nào tả cho hết. Anh em trên nhà giàn với hơn 20 chiến sĩ và chỉ huy quá lâu không được nắm tay người từ đất liền. Chỉ nghĩ thế thôi mà lòng trùng lại, thổn thức. Báo cáo từ nhà giàn cho biết anh em khỏe và vững vàng, luôn hoàn thành nhiệm vụ. Dù nhớ đất liền nhưng đã và sẽ  tiếp tục vượt lên vì nhiệm vụ cao cả mà Tổ quốc giao cho. Vang trên đại dương lời người chiến sĩ rành rọt: chiến sĩ Nhà giàn DK1 làm nhiệm vụ bảo vệ chủ quyền vùng biển ngoài khơi xa, chúng tôi luôn làm tốt công tác huấn luyện sẵn sàng chiến đấu, bảo đảm mỗi nhà giàn là một pháo đài vững chắc, với tinh thần quyết tâm còn người còn nhà giàn… Mười lời thề của người chiến sĩ lại được vang lên trên gầm gào sóng cả. Những tiếng sụt sịt lan từ phụ nữ sang cánh mày râu. Mắt ai cũng đỏ hoe, không rời nhà giàn bé nhỏ, tìm kiếm những khuôn mặt thân thương như muốn thu vào tâm tưởng giây phút thiêng liêng này. Đô đốc Trần Hoàng Hà thay mặt đoàn công tác ân cần thăm hỏi, ghi nhận sự hy sinh cao cả của những người chiến sĩ và giao nhiệm vụ tiếp tục vững tay súng bảo vệ chủ quyền Tổ quốc. Nhà giàn nhận lệnh hứa với thủ trưởng và đất liền, quyết tử cho Tổ quốc quyết sinh! Các em gái nhỏ bật khóc nức nở. Tôi cũng để mặc nước mắt chan hòa rơi. Đội xung kích cất tiếng hát giao lưu với nhà giàn. Bài hát đầu tiên “Hát về anh người chiến sĩ biên cương”. Cả tàu cùng hát. Tiếng hát nghẹn ngào lẫn trong tiếng nấc. Những người đàn ông lặng lẽ, mím chặt môi. Khi nghe các chiến sĩ nhà giàn hát đáp lại đoàn, không ai có thể cầm lòng khi nghe họ hát như đọc; những ca từ không nhạc đệm, vẫn vang lên bằng cả tấm lòng với quê nhà. Dẫu chỉ là hỏi thăm trên sóng radio, dẫu chỉ là hát mãi… dùng dắng không ai nỡ nói lời chia tay. Một khoảng lặng xuất hiện với biết bao ngôn ngữ không lời đủ để lắng sâu. Như hiểu được lòng nhau, một lần nữa, những người chiến sĩ nhà giàn lại nhận hy sinh cho mình, bằng sự chủ động tạm biệt đoàn. Từ nhà giàn, đồng thanh qua bộ đàm: nhà giàn cảm ơn Thủ trưởng và Đoàn công tác. Nhà giàn nhớ đất liền, nhà giàn nhớ đất liền….”. Cả tàu bất chợt cùng đồng thanh át tiếng gió và sóng: “Tổ quốc yêu nhà giàn, Nhà giàn trong trái tim Tổ quốc”. Theo mệnh lệnh, tàu KN 490 đi một vòng quanh nhà giàn, vẫy tay chào tạm biệt; cùng với những lời nhắn gửi thi nhau gửi qua gió, với bao ân tình đến người chiến sĩ. Tất cả vừa khóc vừa hát, vừa vẫy tay chào. Tiếng hát thay tiếng lòng. Các chiến sĩ bồng súng chạy theo huớng tàu quay, vẫy tay, phất cao cờ Tổ quốc. Tàu cất một hồi còi dài gửi lại lời thương yêu với lính nhà giàn. Âm thanh lan xa, như quấn quýt mãi không thôi. Tiếng của anh em trên tàu không thể ngược gió, chúng tôi không nghe được các anh nói, chỉ nhìn thấy các anh vẫn đứng đó, bồng súng trông về quê nhà, cờ sao vẫn tung bay.

Nhà giàn chông chênh giữa biển khơi đầy gió/ Anh vững vàng tay súng giữa trời mây/ Chúng tôi đứng đây mắt nhòa trong nắng đỏ/ Hát về anh người chiến sĩ biên cương…”. Nhiều bài thơ thay tiếng lòng đã được ra đời gửi cho người chiến sĩ. Hai tiếng Tổ quốc và đồng bào thiêng liêng hơn bao giờ hết trong giờ phút ấy. Đến Trường Sa mới hiểu tận cùng của lòng yêu nước. Câu nói của ai đó đúng hơn bao giờ hết trong khoảnh khắc này.

 Hôm nay, ngồi đây, chắp nối bộn bề những điều trông thấy ở Trường Sa mà lòng tôi vẫn còn thổn thức. Những nơi đã đi qua, những nơi chưa kịp đến, từ đảo nổi đến đảo chìm, ở đâu cũng mang dáng đứng trang nghiêm, thanh bình, thơ mộng với những người con trung hiếu sẵn sàng xả thân vì biển đảo quê hương. Sức sống Trường Sa vẫn ngời lên trên cát bỏng, trên mặn mòi sóng gió, trên vất vả gian lao và tỏa nắng những nụ cười lạc quan, tin yêu cuộc sống. Chúng tôi mang sức sống Trường Sa về đất liền tiếp tục nói với cả thế giới rằng Trường Sa, Hoàng Sa vùng đất thiêng liêng của Tổ quốc trường tồn vĩnh viễn với thời gian. Lời hứa với người nằm lại cuối chân trời như giục giã mỗi người hãy làm việc nhiều hơn, xứng đáng với những hy sinh trời biển của bao người đã nằm lại chân trời thẳm xa.

  

 

 

 H.T.H

Văn nghệ Yên Bái số mới

Đất và người Yên Bái qua ảnh

Thư viện video

Các cuộc thi Văn học nghệ thuật

Lượt truy cập

Visitor Counter