PHẠM ĐỨC TOÀN
Rầm rập khua chuông, ngựa hý lưng đèo
Gái bản hây hây, trai hiền như đất
Sông lượn nhánh, núi xòe dáng núi
Gió dẫn đường, hoa mỏng cánh hoa bay.
Đây rừng cỏ cây, cùng mây cùng gió
Quanh co câu hát, quanh co dốc đèo
Chiếc khăn piêu, nhớ người không đủ ấm
Nghe tiếng khèn, nghẹn thở dội vào tim.
Núi cõng mây, đong đưa sà xuống chợ
Tiếng chiêng rè, giăng mắc cả chiều mưa
Trong sương lạnh, ai thổi kèn réo rắt?
Quả còn giờ, gói giấu lại rừng xanh.
Tháng năm về, trời đất quá trong xanh
Mùa gió mới, trong lành chờ thu tới
Thỏa lòng ai, bao tháng ngày chờ đợi
Chén rượu cần, vời vợi chút men say...
Phiên chợ cũ, từng nhỡ nhàng thuở trước
Nay nhớ nhau, cứ đến với nhau thôi
Gọi nhau bằng, tiếng khèn vui dìu dặt
Rồi mai về, miền xa tít xa tăm...
Rượu cần say, biêng biêng tràn khóe mắt
Mộng ước nữ nhi bước lẹ nhẹ mong
Mơ màng lãng tử, trùng phùng phiêu bạt
Bức họa đời... nghiêng ngả giữa chợ phiên!
P.Đ.T