PHẠM ĐỨC TOÀN
Tôi đứng đây, đỉnh đồi A1
Lưng đồi cỏ biếc non tơ
Mây trắng đến đi để lại khung trời
Đỏ chói ngời, một chùm hoa đỏ.
Vẫn nghe tiếng đạn bom đại bác
Rú ầm lên trong ký ức học trò
Tôi cúi xuống, nơi anh hùng Đình Giót
Giọt lệ trào đối điện với Him Lam
Nơi đây cực Tây thành đồng Tổ quốc
Một Điện Biên, khoác áo thần tiên
Chuyển nhựa sống, nuôi mầm cây khôn lớn
Nơi kiêu hùng, một khúc hát ca dao.
Đã tắt lâu rồi, ngọn lửa chiến tranh
Nơi đây thành tên anh hùng Tổ quốc
Không sợ hãi, như ai tưởng tượng
Đã chôn vùi muôn xác giặc viễn chinh.
Bảy mươi năm, tiếp bước bốn ngàn năm
Ôi những hồn lau, cội nguồn Pắc Bó
Rừng Mường Phăng sao mãi chỉ lối
Thỏa lòng ta dâng Bác mãi mong chờ.
Mang cả lòng người hoài vọng ước ao
Cả dân tộc hướng về nơi đất thép
Điện Biên hóa thành rồng lồng lộng
Vẫn những tấm lòng thơm thảo kiên trung....
Đêm hội hoa ban, sân sập vẫy vùng
Áo cóm khăn piêu xứ Mường tươi sắc
Mây vấn vít gợi đường về với bản
Đường thênh thang khát vọng gọi nhau về!...
P.Đ.T