Chưa bảy mươi. Thôi! Cũng gọi là già.
Người bạn lính hôm qua vừa nằm xuống.
Bên quan tài không cây gậy chống,
Vật vờ một bóng khăn xô.
Đã hết thật rồi ư?
Đời sao mau mắn nhẽ!
Chẳng được làm cha, lấy ai gọi mẹ.
Thật đắng lòng không cả tiếng... cha ơi.
Mới thuở nào ngang dọc ngược xuôi,
Cõng ba lô đi suốt thời trận mạc.
Những đêm hành quân, những ngày chống giặc,
Văng vẳng đâu đây cơn sốt rét rừng già.
Mấy mươi năm cuộc chiến đi qua,
May mắn trở về bạn tôi lành lặn.
Nào ngờ đâu vợ con anh "trúng đạn".
"Viên đạn vô hình" "nhắm" từ phía sau anh.
Theo khói hương bạn về với trời xanh,
Nỗi đớn đau lại chia dành mặt đất.
Thương dòng sông dẫu trải dài tít tắp,
Tự ngàn xưa vẫn đau đáu đôi bờ.
Chỗ bạn nằm trời lại sáng sau mưa,
Nơi vuông cỏ những chồi non đang nhú.
Cái mầu xanh của muôn đời bất tử,
Là màu xanh áo lính. Ta mang.
Đ.Đ.B