Lý Hoàng Cung
Đôi khi mưa bỗng dưng buồn
Rơi đôi hạt đã chạnh lòng mái hiên
Đôi khi chợt nhớ liên miên
Đôi khi lại thấy như miền hoang sơ
Đôi khi cũng mộng cũng mơ
Đôi khi lại rất ơ hờ thế thôi
Đôi khi thôi đã thôi rồi
Đôi khi lại bỗng bồi hồi nhớ mong
Đôi khi như thực như không
Để cho bối rối nắng hồng môi em
Đôi khi gió bỗng dịu êm
Một câu nói cũ mà quên sao đành
Đôi khi là chút để dành
Để yêu dấu, để mong manh... một mình!
L.H.C