Bùi Thị Kim Cúc
Thuở ấu thơ tôi theo mẹ ra đồng
Ruộng chằm thụt ngang người bò cấy
Cái bừa cao con trâu vùng vẫy
Kéo phăng tôi cô bé lên mười
Mặt lấm lem vẫn rạng rỡ nụ cười
Đôi mắt đen sáng trong thời thiếu nữ
Ngôi nhà nhỏ hai gian hai chái
Đứng chông chênh thoai thoải sườn đồi
Mỗi tối về tôi lặng ngắm sao rơi
Tìm ông Thần Nông trên Thiên Hà thăm thẳm
Ngọn đèn nhỏ tù mù nơi góc học
Cái rét thấu xương mọng đỏ gót chân hà
Ngôi nhà mẹ rực hồng lò than cháy
Anh em tôi quần năm tụm bảy
Đôi mắt thèm hạt cơm bám củ khoai
Cái đói cơ hàn mỗi tháng giêng hai
Manh áo mỏng tím thâm làn môi nhỏ
Chúng tôi lớn lên từ đó
Nuôi ước mơ xanh suốt dọc cuộc đời
Ngôi nhà mẹ giờ vang những tiếng cười
Cái đói cái no không còn tính đến
Mặc đẹp ăn ngon chỉ là chuyện nhỏ
Chuyện làm giàu râm ran ngõ thân thương
Đậm ngọt môi hồng hai tiếng quê hương
Ngôi nhà mẹ mãi xanh thời thơ bé.
B.T.K.C