ĐẶNG PHƯƠNG LAN
Bản Dao mù sương quấn chặt lấy người
Tôi hoang sơ bên núi hoang sơ
Thổ cẩm quyến rũ bàn chân bước
Sắc lam chàm thành duyên nợ câu thơ.
Thung lũng Làng Ven ngút ngát nương ngô
Núi ôm núi ôm mùa trăng cám dỗ
Nhớ ngày bà con gom đọt măng nuôi cán bộ
Nơi phong trào cách mạng thổi bùng lên.
Nắng ban trưa đứng bóng những con thuyền
Nghe chuyện đá thì thầm vào truyền thuyết
Người dân hy sinh nơi chôn nhau cho dòng điện
Dưới lòng hồ còn nguyên ký ức ông cha.
Vẫn gập ghềnh bên những nẻo đường xa
Mang hơi thở thổi bùng những vùng đất mới
Cô gái Dao bỗng làm tôi bối rối
Ánh mắt nào líu ríu ruộng bậc thang.
Muốn xoa mềm cả động Xuân Long
Bên dòng Chảy bén duyên cô gái Tày ven suối
Tiếng đàn tính ngân dài câu hát cọi
Núi gập ghềnh kiễng gót ngóng lưng trời.
Điệu múa chuông ngỡ bỏ bùa tôi
Trai gái yêu nhau thắm nồng hơn lửa đỏ
Tiếng khèn nứa gọi mùa vàng đây đó
Mãi ấm lòng nơi đó Thác Bà yêu.
Đ.P.L