Truyện ngắn của Ái Thy
Đang ngồi làm việc, điện thoại nhấp nháy sáng, là Phong gọi. My ngó đầu qua ban công, những chùm hoa giấy đỏ rực lòa xòa che kín. Chiếc xe màu đen cồng kềnh quen thuộc đang nổ máy êm ru. Trong chốc lát, cô đã xuống tới đường. My mặc váy liền đỏ bó sát làm tôn lên nước da trắng mịn cùng cơ thể thon gọn. My nổi bật giữa khuôn cổng xanh ngắt. Phong chưa từng thấy người phụ nữ nào nhỏ bé mà xinh đẹp đến thế. Phong hạ kính, không dời mắt khỏi cô:
- Anh vừa về, nhớ em quá không chịu được.
Phong cười, nụ cười mà My luôn thiện cảm. Đôi lúc My có cảm giác nụ cười đó như thể của một cậu bé.
- Anh chưa về nhà à?
- Cà phê nhé!- Phong nheo mắt, tránh câu hỏi của My.
Cô mở cửa nhón chân trái bước lên phía ghế cạnh lái. Chiếc xe gầm cao không hề gây khó khăn với cô.
Giữa âm thanh du dương, My mới có thời gian ngắm kỹ Phong. Sự lạnh lùng và từng trải vốn có nơi Phong như biến mất mỗi khi gặp My. Chỉ còn lại sự say mê và ưu ái. Trước những câu hỏi dồn dập, My trả lời ngập ngừng khiến anh bối rối. Anh thú thực:
- Xin lỗi, anh có tính xấu là nếu để ý đến ai thì cứ hay quan tâm quá mức.
Nhìn khuôn mặt bạc phếch, tự dưng My thấy thương Phong. Đi mấy trăm cây số, chưa kịp về nhà đã lao ngay đến tìm My, chỉ để đợi My một câu trả lời. Điều Phong cần là My chấp nhận làm người đàn bà thứ hai và sinh cho anh một cậu con trai. Anh tin sự kết hợp giữa anh và My, người phụ nữ thông minh, xinh đẹp, có chỉ số EQ cao sẽ tạo ra một đứa trẻ tuyệt vời. Anh hoàn toàn thẳng thắn khi nói ra suy nghĩ ấy. My khá bất ngờ nhưng cô hiểu đó là nhu cầu chính đáng khi anh là con trai duy nhất mà vợ anh sau 3 lần chỉ sinh toàn con gái và vừa rồi mới trải qua cuộc phẫu thuật cắt toàn bộ buồng trứng. Đổi lại My sẽ có những gì My muốn, vị trí, công việc và tiền. My lấy thìa khẽ ngoáy nhẹ ly café. Mọi suy nghĩ duềnh lên theo đám bọt trắng bám trên thành cốc…
*
Mỗi lần gặp Phong, đêm hầu như cô không ngủ. Cô không có ý định ly hôn. Chỉ là cô muốn có một khoảng thời gian lặng để nhìn lại cuộc sống giữa cô và Huấn. Trên góc độ gia đình, Huấn là người chồng tốt, luôn cố gắng lo cho My một cuộc sống đủ đầy, duy có điều lấy nhau hai năm nhưng vẫn chưa có con. Đi khám, bác sĩ bảo cả hai đều bình thường chỉ là vấn đề thời gian và tâm lý. Chờ đợi đến bao giờ khi cả hai đều đã qua ngưỡng tuổi ba mươi. My nghĩ thế. Sợi dây liên kết giữa My và Huấn cứ mong manh dần. Càng sống với Huấn, My càng hiểu rằng tiền không phải là tất cả, bản thân cô còn khao khát quá nhiều thứ và điều mà My cần ngoài một gia đình đúng nghĩa còn là sự cảm thông và chia sẻ đến tận cùng. Nhưng khó quá. Một giảng viên tâm lý học, đạo đức học như My vẫn không sao tìm được tiếng nói chung với người chồng suốt ngày lăn lộn, cau có, khốn khổ vì tiền. Mọi suy nghĩ, cảm giác của My không có cơ hội bày tỏ, hoặc không My như người độc thoại trong các cuộc nói chuyện giữa hai vợ chồng. Đôi lúc My có cảm giác cô đơn trong chính ngôi nhà của mình. Những khó khăn, áp lực trong công việc chỉ mình My xoay xở. Cô thường xuyên rơi vào trạng thái mệt mỏi và bế tắc. Giữa khoảng trống vô hình ấy, Phong đã xuất hiện và lấp đầy những khao khát, cô đơn trong My. Phong như tấm khiên chắc chắn mà My đang tìm kiếm. Anh sẽ giúp My sớm được thực hiện thiên chức làm mẹ. Đôi lúc My định đánh đổi, nhưng rồi ngay sau đó My hiểu rằng điều đó là không thể. Bởi Huấn không có lỗi, nếu chăng chỉ là sự ích kỷ của cô mà thôi.
*
My gặp Phong lần đầu tại một hội nghị tuyên dương. Phong hơn My chục tuổi. Làm việc với Phong, đối tác không giấu được vẻ ngưỡng mộ. Khác với mọi người, My dửng dưng, mọi chào hỏi chỉ là xã giao theo mức cần thiết.
My đủ biết cách để hạ gục trái tim một người đàn ông. Những tin nhắn mơ hồ, những câu chuyện vô tư, nụ cười thánh thiện như làn gió mát tưới lên tâm hồn chai sạn của Phong. My ngồi cùng anh trong mâm cơm mà anh là người chủ trì còn cơ quan My là đơn vị phối hợp. Bất giác My nhìn anh mỉm cười. Một con người kinh tế, kỹ thuật ngồi giữa những con người thuộc lĩnh vực văn hóa tinh thần. My tủm tỉm. My vẫn hay nói, nếu như ví đời sống xã hội là chiếc xe ô tô mà My đang đi thì kinh tế chính là chân ga, văn hóa là chân phanh. Nhưng có lẽ thời gian gần đây người ta chú trọng nhiều quá đến phát triển kinh tế mà quên đi văn hóa, vì thế rất cần chiếc phanh văn hóa hãm lại nếu không xã hội sẽ tuột dốc mà lao xuống vực.
- Anh tổ chức hội nghị này là vì em!- Phong nhìn thẳng vào mắt My.
- Vâng, em biết- Giọng My ráo hoảnh.
- Tức là trong việc chung có việc riêng, nhưng chung quy vẫn là vì em- Anh nhắc lại.
- Vâng, em cảm ơn anh- My đáp lại bằng âm giọng đều đều.
Lúc ra về, bắt tay Phong, My không quên cảm ơn:
- Anh đã làm thay đổi suy nghĩ của em. Giữa thời buổi này để tìm được một lãnh đạo có tư duy toàn diện như anh không hề dễ.
Đáp lại ánh nhìn như thấu suốt của My, Phong cười đầy ngụ ý.
My nhận nhiệm vụ đi công tác ở cơ sở, nơi My chưa một lần đặt chân đến. Cấp trên đã cố tình gây khó cho My nhưng My đã quen. Hình như mỗi lần khó khăn My lại trở lên mạnh mẽ hơn, kiên cường hơn gấp bội. Dù My không nhờ nhưng Phong đã chủ động dàn xếp để mọi việc diễn ra với My thuận lợi nhất. My biết điều đó. My không tin khi Phong nói đang lái xe đến nơi My công tác. Trở về sau bữa tối, thấy biển số xe quen thuộc đỗ trước khách sạn nơi My nghỉ, My chột dạ. Trước kia, Huấn cũng đã từng dành cho My sự si mê đó. Nhìn đồng hồ đã muộn, My không biết phải xử lý ra sao. My không phủ nhận cô có tình cảm với Phong, nhưng đó không hẳn là tình yêu. Trong thâm tâm My mang ơn Phong, rất muốn cảm ơn Phong nhưng lúc này My cảm thấy thật bất tiện. Đó sẽ là thông điệp ngầm rằng My chấp thuận tình cảm của Phong, song cô không nỡ từ chối. Ngồi uống cà phê, My liên tục nhìn đồng hồ. Chuông điện thoại reo. Chồng My gọi. Phong nhìn cô không chớp mắt. My đứng dậy, ra ngoài nói chuyện. Nét mặt Phong buồn bã xen lẫn bất lực. Anh đứng dậy thanh toán và đi ra xe đợi My. Lúc trở lại, My nói nhiều hơn để Phong vui nhưng Phong chỉ nhát gừng trả lời. Chiếc xe bỗng đột ngột rẽ vào một lối nhỏ. My giật mình khi loáng thoáng nhìn thấy dòng chữ “Nhà nghỉ” hiện lên dưới ánh đèn nhấp nháy. My hỏi bằng âm điệu khiến Phong phải quay lại nhìn cô:
- Anh nghỉ ở đây ạ?
- Chỗ anh và em nghỉ!
- Không được, em phải về.
- Chỉ một lúc thôi.
- Anh ở đây còn em sẽ tự bắt taxi về.
Giọng Phong đầy uy hiếp:
- Em có vào không?
- Không- My cương quyết.
- Anh hỏi lại một lần nữa. Em có vào không?- Phong hỏi như thể đây là lần cuối.
- Cái mà anh cần là lên giường với em hay tình cảm của em?- My lạnh tanh.
Không trả lời, Phong đạp mạnh chân ga, chiếc xe phóng thẳng ra đường nhựa. Dường như Phong không còn quan tâm đến xung quanh, chiếc xe lao đi vun vút, tạt qua các đầu xe khác. My dè dặt:
- Anh đi chậm thôi. Anh giận em đấy à?
- Anh đâu có quyền giận em. Anh luôn tự hiểu là như vậy.
My thủng thẳng chẳng ra giận dỗi, cũng không hẳn van lơn:
- Cũng chẳng sao. Em đã quen với những lời thiếu tôn trọng. Anh cứ nói những gì anh muốn. Chỉ có điều, với em, thương còn chẳng đủ bù đắp, ghét làm gì cho tội em chứ?
Phong như bị dội một gáo nước lạnh, giọng anh chùng xuống:
- Anh xin lỗi…
Bánh xe lăn chậm dần. Sự im lặng khiến My cảm nhận rõ sự bao trùm của bóng đêm, chỉ còn bản nhạc “The colour of the night”(1) mà My yêu thích khe khẽ cất lên. “I give everything I am, and everything I want to be. I'll put it in your hands, if you could open up to me. Oh, can we ever get beyond this wall?. Cause all that I want, is just once, to see you in the light. But you hind behind the color of the night”(2). Ca từ quen thuộc tan theo ánh điện loang láng hai bên đường. Đợi My khuất sau cánh cửa phòng nghỉ, Phong nhấn ga lao thẳng về hướng thành phố.
*
Vì My, Phong chấp thuận hết những đề nghị từ phía đơn vị cô gửi đến. Đó cũng là lý do sau rất nhiều lần từ chối, My quyết định lên thăm phòng riêng của anh sau bữa cơm tối khi mọi người đã ra về. Lâu ngày không uống rượu nặng, My lâng lâng trong hơi men. Đã khá lâu sau lần gặp trước nhưng My vẫn tươi trẻ, ánh mắt của My dường như chỉ để dành riêng cho anh. Không để My kịp đặt ra các câu hỏi, anh tiến lại phía My, đỡ My đứng dậy. Chuếnh choáng, My làm theo anh như một cái máy. Anh ôm chặt My vào lòng. My đứng im không phản ứng. Anh cúi xuống đặt nụ hôn lên má My. Cô mỉm cười đáp lại. Rất nhanh, đôi môi anh tìm môi cô. Lúc đầu My bất ngờ không phản ứng, sau rồi không hiểu vì một ma lực nào đó, My thấy mình mụ mẫm, cô thấy Huấn đang ôm mình. My đáp trả yếu ớt. Ban đầu My cảm nhận được chiếc lưỡi thô ráp của anh, cả mùi rượu vẫn còn sau bữa tối. Nhưng ngay sau đó tất cả biến mất chỉ còn lại cảm giác ngọt ngào, mê hoặc.
- Em thơm quá.
My cười mơ màng:
- Hôn em chỉ thấy thơm thôi à?
Mất hẳn vẻ nghiêm nghị, anh cười ngượng:
- Người em, tóc em đều rất thơm.
My đáp trả anh bằng nụ cười tinh quái.
My gần như không kiểm soát được bản thân. Chỉ đến khi đôi bàn tay của anh đặt trên ngực mình, My mới chợt bừng tỉnh, rời nụ hôn của anh.
- Em cần vào nhà vệ sinh.
My lấy nước vã lên mặt, lên tay cho tỉnh. My đứng rất lâu trước gương như không hiểu nổi mình. My không phải là người dễ dãi, nhưng lúc này, dường như lý trí trong My bị đốn gục…
Phong đợi sẵn My ngoài cửa. Khi cánh cửa hé mở My đã gọn trong vòng tay anh.
Anh kéo My về phía phòng ngủ. Sự chống đỡ của My chỉ khiến cả thân hình rắn chắc của Phong nằm ập lên phía trên My. Anh lùa tay vào tóc My, giữ chặt đầu My, ngắm khuôn mặt xinh đẹp, kiêu kỳ trong giây lát. Ngước ánh mắt long lanh nhìn Phong, bàn tay nhỏ bé của My lồng trong bàn tay anh.
- Anh gặp và tiếp xúc với rất nhiều người. Nhưng riêng với em, anh ấn tượng ngay từ lần đầu gặp mặt- Phong thủ thỉ.
Đôi môi anh khẽ chạm vào môi My, rồi lần xuống cổ. Chốc lát, My có cảm giác gì đó thân thuộc và yêu thương. Bất giác My thốt lên:
- Anh đáng yêu quá.
Phong nhoẻn cười, nụ cười hết sức thơ trẻ.
- Anh yêu em. Còn em?
My không trả lời. Lần đầu tiên đôi tay My rụt rè khám phá cơ thể anh. Đầu óc My trở nên mụ mị. Hai người hòa vào làm một. Không gian và thời gian như tan biến.
Lúc tỉnh dậy đã nửa đêm. My cảm nhận rõ những sai lầm cô đang mắc phải. Thái độ của My khiến Phong trở nên lúng túng.
- Để anh đưa em về.- Phong ngập ngừng.
My im lặng chỉnh lại váy rồi bước theo anh ra cửa. Bóng đêm đã tràn vào lan can. Phía xa mặt hồ gợn lên những đợt lăn tăn thi thoảng hắt lên thứ sáng sáng đầy ma mị…
*
Huấn bị tai nạn. Người nhà chỉ thông báo với cô rất ngắn gọn rồi tắt máy. Cô lao vào viện với tâm trạng hoang mang hơn bao giờ hết. Từ ngày My dọn ra ở riêng, Huấn thường xuyên say xỉn, về trễ. Huấn luôn nghĩ My bỏ đi vì Huấn không mang lại cuộc sống giàu sang như My mong đợi. Huấn lao vào các dự án, điên đảo vì bitcoin(3). Huấn dự định khi số tiền trong tài khoản đủ để mua căn biệt thự trung tâm tại khu đô thị mới sẽ đến gặp My và nói chuyện. Đó được xem là món quà cho sự tái hợp. Nhưng tất cả chỉ là dự định. Huấn giờ nằm im bất động. Lòng My càng rối bởi công việc không thuận lợi lại thêm việc vợ Phong liên tục nhắn tin cảnh cáo. Trong lúc chơi vơi và gần như tuyệt vọng, My gọi điện cho Phong. Lần nào cũng vậy, tiếng chuông đổ dài không người bắt máy. Lát sau có tin nhắn báo “Anh đang họp, có gì mai anh gọi lại”. My hiểu mọi sự đã khác. Mai có nghĩa là không. Và đúng như vậy. My đâu còn ngây thơ. Cô đủ tỉnh táo để nhận biết tình cảm thực sự mà anh dành cho cô, thực sự hiểu câu chuyện giữa anh và cô. Chỉ là Phong đã làm cô tin rằng anh thích cô, quan tâm đến cô, rằng cô có vị trí nhất định trong trái tim anh… Nhưng không. Với anh, cô cũng chỉ là cơn gió thoảng qua. Sắp tới là thời gian bổ nhiệm lại các vị trí quan trọng. Công việc, địa vị, tiền bạc của anh sẽ ảnh hưởng nếu như tiếp tục mối quan hệ với My. Và Phong đã lựa chọn. My cầm điện thoại áp vào ngực, mắt nhắm lại, có điều gì đang vỡ vụn trong cô.
*
My ngồi bên cửa sổ, trên giá, bức tranh đã bắt đầu hoàn thiện. Cô có sở thích làm tranh hoa đá quý, đặc biệt hoa sen. Cô yêu sự lấp lánh và sâu thẳm của những bức tranh. Song cô ít khi miêu tả sắc tím hồng đầy nỗi nhớ nhung và đầm ấm của những bông sen nở rộ khi hè đến hay một vài bông hoa chúm chím giữa đầm xanh vào mùa thu mà cô luôn thích những bông sen khi vào đông. Những cánh sen mỏng manh giữa tông nền ảm đạm của mùa đông khiến My bần thần. Tuy rằng lá sen đã úa tàn vì chịu đựng sự khắc nghiệt lạnh lẽo nhưng không vì thế mà vẻ đẹp của hoa sen bị che lấp. Màu trắng muốt thanh khiết, tao nhã, thoát tục của hoa sen khiến My mê mẩn. My gắp cẩn thận từng viên đá quý gắn vào khung. Ruby, Sapphire, Tourmaline, Spinel, Thạch anh, Topaz, Aquamarine…. biến thành các mảng màu lóng lánh. My đắm mình vào từng viên đá, cảm nhận nguồn năng lượng tích cực mà những viên đá quý đang lan tỏa. Điện thoại My lại nhấp nháy sáng. Cuộc gọi nhỡ và tin nhắn của Phong dày đặc. Phong đã vượt qua chặng đua. Tiền tài, địa vị của Phong vẫn được bảo toàn. Giờ lại đến lúc Phong dành sự ưu tiên cho cô. Phong thanh minh về sự biến mất, kể lể về nỗi nhớ, sự dày vò và khẳng định tình yêu mà anh dành cho cô. My cười trong tâm tưởng. My quá rõ, Phong chưa từng yêu cô, chỉ là bản năng thích chinh phục của đàn ông đối với người đàn bà hấp dẫn. Người Phong yêu không phải là vợ, cũng không phải là cô, chỉ là bản thân Phong mà thôi. My mở máy, lưỡng lự vài giây trước khi ấn vào chặn cuộc gọi rồi tắt nguồn. Cô nhìn sang bên giường. Huấn đang thiêm thiếp ngủ. Từ khi Huấn bị tai nạn, My dọn đồ đạc trở về nhà. Vết thương trên đầu khiến Huấn đau đớn và kiệt sức. Huấn như thành con người khác. Đôi lông mày không còn chụm lại nhăn nhó mà mỗi lần mở mắt, nhìn thấy My, Huấn lại mỉm cười. My cười đáp trả đầy khích lệ. Cô cúi xuống mải miết với những khoảng trống cuối cùng. Tấm voan cửa sổ bay nhẹ theo gió. Tâm trí cô như trở về chốn quê xưa, nơi những đầm sen đang nở rộ giữa nắng hè. Một màu trắng tinh khôi giữa đám lá xanh mát quyện trong hương sen nồng nàn tha thiết. Những tàu lá sen dập dờn trong gió, cánh hoa rung rinh nửa hoan hỉ, nửa thẹn thùng. My thấy lòng nhẹ nhàng thanh thản. Tâm trí cô như thả trôi giữa mùi hương vấn vít, thoang thoảng, dịu dàng…
A.T
--------------
(1)Sắc màu bóng đêm
(2)Anh có thể trao em tất cả những gì thuộc về anh, tất cả những gì em ao ước. Anh sẽ đặt chúng vào đôi tay em, chỉ cần em mở rộng tâm hồn mình với anh. Liệu ta có thể nào một lần bước vượt qua khỏi bức tường ngăn giữa nhau? Vì tất cả những gì anh mong mỏi, chỉ là được một lần được thấy em trong ánh sáng. Nhưng em cứ ẩn mình giữa sắc màu bóng đêm...
(3) Loại tiền điện tử