ĐOÀN ĐỨC BÌNH
Kiếp nhân sinh vốn là cõi vô thường,
Mà sao vẫn thấy bàng hoàng sửng sốt.
Người đồng chí thân yêu, người bạn già chí cốt,
Vừa ra đi khi ước nguyện chưa thành.
Nỗi bi thương nghe thấu đến trời xanh,
Niềm bất hạnh lay tận cùng mặt đất.
Thật xót xa người vợ hiền đã khuất,
Năm mặt con, thân gà trống nhọc nhằn.
Lo nào bằng nhà có bảy miệng ăn,
Những đứa trẻ tuổi đời chưa ngấp nghé,
Bóng thời gian đổ xuống vai người mẹ,
Tuổi chín lăm, gối mỏi lưng còng.
Đã một thời đôi mắt mẹ từng trông,
Dấu chân chim hằn sâu ngày nắng gió.
Mỏi mong con nơi bom rơi đạn nổ
Qua chuỗi ngày cơm Bắc, giặc Nam.
Sáu mươi chín xuân xanh, bạn sớm bỏ trần gian,
Chỉ còn lại chiếc lá vàng trên thân cành ngơ ngác.
Rồi tháng bảy, tháng ba... ai người gieo hạt?
Thương những chiều cuốc bẫm cày sâu!
Tuy xa rồi nhưng bạn chẳng mất đâu,
Sẽ còn mãi với hương đồng gió nội,
Với chúng tôi- những người đồng đội!
Có một thời xẻ dọc Trường Sơn.
Đ.Đ.B