Cội nguồn

ĐOÀN ĐỨC BÌNH

 

Sau bao năm con thuyền lạc bến,

Giữa đại dương, giông tố bốn bề.

Con tìm về nơi chôn rau đất mẹ,

Nay cuộc đời mới thực là quê.

 

Con hồi tưởng những tháng ngày non nớt,

Bước chân đi trong đêm tối mịt mờ.

Và quên mất mình là máu thịt,

Của một phần trong bọc trứng Âu Cơ.

 

Với quê hương, con như đứa trẻ,

Bị lưu ban môn lịch sử rạng ngời.

Con đâu hiểu bốn ngàn năm dựng nước,

Ông cha mình đã máu chảy, đầu rơi.

 

Cả dân tộc chìm trong nô lệ,

Gậy tầm vông dựng lại cơ đồ.

Ơn Đảng, Bác soi đường chỉ lối,

Cho hòa bình, hạnh phúc ấm no.

 

Con trượt ngã trên chặng đường tranh đấu,

Tự đứng lên, bước lại từ đầu.

Con ghê sợ những bàn tay giả dối,

Những tâm hồn gieo rắc thương đau…

 

Về với mẹ, con thấy mình vụt lớn,

Sống tự do, hạnh phúc, chan hòa.

Ôi! Lòng mẹ bao dung trời, biển,

Đức nhân từ ôm ấp đứa con xa.

 

                                                          Đ.Đ.B

 

Văn nghệ Yên Bái

Văn nghệ Yên Bái vùng cao

Thư viện Video

cuộc thi Văn học nghệ thuật

YÊN BÁI CHUNG TAY PHONG CHỐNG DỊCH COVID-19

Giá sách văn nghệ

Lượt view

Visitor Counter