THẾ QUYNH
Truyền thuyết của dân tộc Thái Tây Bắc kể rằng: Ngày xưa, ở một bản nọ có một cô gái tên Ban. Nàng xinh đẹp, nết na và có giọng hát mê đắm lòng người. Nhiều trai mường ngấp nghé song trái tim nàng đã trao gửi cho chàng Khum, một thanh niên giỏi săn bắn và làm nương. Nhưng cha Ban chê Khum nghèo nên đã gả cô cho con trai Tạo Mường, vừa gù vừa lười. Thấy cha cùng nhà Tạo Mường bàn chuyện cưới hỏi, nàng Ban chạy đến người yêu cầu cứu lại đúng lúc chàng Khum đi xa. Tuyệt vọng, nàng Ban bèn buộc chiếc khăn piêu của mình vào cầu thang nhà Khum rồi vượt núi, vượt đèo tìm chàng. Cuối cùng kiệt sức, nàng gục xuống chết. Nơi đó sau này mọc lên một loài cây ra hoa trắng muốt, hương thơm dịu vào mùa xuân. Dân Mường gọi là hoa Ban và coi đó là loài hoa tượng trưng cho tình yêu chung thuỷ. Còn chàng Khum trở về, thấy nàng đã bỏ đi bèn theo tìm. Cuối cùng chàng cũng kiệt sức mà chết hoá thành con chim sống lẻ loi. Cứ đến mùa xuân, khi hoa Ban nở chim lại cất tiếng gọi bạn tình da diết. Thế nên mỗi độ xuân về, người Thái lại tổ chức Lễ hội Hoa Ban như một sự khắc ghi về ý nghĩa tình yêu đôi lứa và mong cầu những điều tốt đẹp sẽ đến trong cuộc sống. Vào dịp đó, trai gái bản lại rủ nhau đi hội chơi núi bày tỏ tình yêu đôi lứa, mong muốn có được mối tình chung thuỷ như cặp Ban- Khum.
Hoa ban trắng nói gì hoa ban trắng
Nghe rưng rưng dòng nhựa trong cây
Hoa ban nở một khoảng trời thầm lặng
Có mảnh hồn em cất giấu ở nơi này
Hoa ban trắng cứ lặng thầm mà trắng
Cánh mong manh canh cánh trong mơ
Những đêm vắng giữa thênh thang đồng nội
Có bóng em thổn thức dưới sương mờ
Phía trời Tây cây từ độ hoang sơ
Cánh hoa trắng nhỏ nhoi xao động
Một khoảng nhớ chứa chan màu nắng
Cất vào thơ trinh trắng nẻo đơn côi
Hoa ban trắng tượng trưng cho tình yêu chung thủy và sự chân thành, dù tình yêu có gặp nhiều trắc trở, khó khăn thì cũng tự tin vượt qua và sẵn sàng đi đến bến bờ hạnh phúc. Bao cặp đôi yêu nhau đã từng thề nguyện dưới gốc cây hoa ban như một minh chứng cho tình yêu bền chặt. Loài hoa này còn tượng trưng cho sự trong trắng, trinh nguyên của người con gái. Vẻ đẹp thuần khiết của hoa ban trắng thường được ví như tâm hồn của những cô gái tuổi mười chín, đôi mươi. Vì vậy, khi chàng trai trao cho người con gái những bông hoa ban trắng tức họ muốn nhắn nhủ rằng mình sẽ chinh phục được sự cảm mến nơi bạn tình. Cũng bởi yêu hoa, yêu người mà loài hoa đặc trưng của vùng Tây Bắc ấy cứ trở đi trở lại trong thơ “Hoa ban trắng nói gì hoa ban trắng”; “Hoa ban trắng cứ lặng thầm mà trắng” như một nỗi nhớ nhung, một niềm khắc khoải. Để rồi bật thành lời yêu:
Phía trời Tây cây từ độ hoang sơ
Cánh hoa trắng nhỏ nhoi xao động
Một khoảng nhớ chứa chan màu nắng
Cất vào thơ trinh trắng nẻo đơn côi
Em và hoa, nhà thơ và cái tôi thi sĩ hoà quyện. Cái trinh trắng của hoa, tinh khôi của đất trời và trong trẻo của hồn người được trao gửi vào thơ “Cất vào thơ trinh trắng nẻo đơn côi”. Thoáng nét buồn nhưng “khoảng nhớ chứa chan màu nắng” thắp sáng niềm tin, cho “Cánh hoa trắng nhỏ nhoi xao động” hồn người. Câu chữ hết mà dư ba của màu trắng hoa ban cứ nở xoà trong tâm tưởng, mở ra mênh mang chiều từ một nhành ban.
N.T.Q
Tin khác