ĐOÀN ĐỨC BÌNH
Kiếp nhân sinh vốn là cõi vô thường,
Mà sao vẫn thấy bàng hoàng sửng sốt.
Người đồng chí thân yêu, người bạn già chí cốt,
Vừa ra đi khi ước nguyện chưa thành.
PHẠM ĐỨC TOÀN
Nghe tiếng rì rào kẽ lá
Ai thả hồn... ôm buốt giá vào đêm?
Rét về xao xác trăm miền
Nhớ ai, ai nhớ... môi mềm nhớ ai?
LƯU KHÁNH LINH
Hoa cải vàng nở ấm trên sườn núi
Gọi thức trong em những tia nắng mùa xuân
Sương mảnh mai chơm chớp mắt thật hiền
Bình yên quá lòng em như thắm lại
HOÀNG THỊ HẠNH
Tháng Giêng lích tích dế hát
Mướt mát sương non trên nương.
Bất ngờ ông mặt trời đỏ
Trèo núi xua tan màn sương.
Sau bao năm con thuyền lạc bến,
Giữa đại dương, giông tố bốn bề.
Con tìm về nơi chôn rau đất mẹ,
Nay cuộc đời mới thực là quê....