PHẠM CÔNG BÌNH
Tôi yêu hai tiếng Việt Nam
Còng lưng gánh cả vạn ngàn bão giông
Anh hùng một thuở cha ông
Gừng cay muối mặn nỗi lòng đầy vơi...
HÀ NGỌC
Tôi muốn thắp lên ngọn nến
Tan giá hồn thiêng biên cương
Tan giá hồn cỏ cây năm bảy chín
Sừng sững mộ bia
nhạt khói thưa hương...
ĐẶNG PHƯƠNG LAN
Đường cày mới trên cánh đồng cũ
Giẫm chân trong nước mà vẫn khát những hạt mưa
Ngày qua ngày, mùa lại sang mùa
Đường cày ngàn đời cứ lật qua lật lại.
ĐOÀN ĐỨC BÌNH
Kiếp nhân sinh vốn là cõi vô thường,
Mà sao vẫn thấy bàng hoàng sửng sốt.
Người đồng chí thân yêu, người bạn già chí cốt,
Vừa ra đi khi ước nguyện chưa thành.
PHẠM ĐỨC TOÀN
Nghe tiếng rì rào kẽ lá
Ai thả hồn... ôm buốt giá vào đêm?
Rét về xao xác trăm miền
Nhớ ai, ai nhớ... môi mềm nhớ ai?