Đăng Lộc
Lời thỉnh cầu trong thơ Vương Trọng,
Giờ hai cây bồ kết được trồng.
Nơi ngã ba Đồng Lộc,
Bên mộ mười O thanh niên xung phong.
Các O ơi! Dậy đi chải tóc,
Bồ kết thơm hong nắng gió Lào.
Chiến trường xưa, máu lửa năm nào,
Tóc tai, bom vùi bê bết đất.
Non nước thanh bình là điều có thật,
Đây lá chanh, lá sả, hương nhu.
Lược đồi mồi chải tóc... gió đung đưa,
Ôi! Tuổi xuân- hai mươi, mười tám.
“Chết như sống”- những người dũng cảm,
Mang cuộc đời nối mạch xe qua.
Vì miền Nam- chi viện chiến trường xa,
“Xe chưa qua thì nhà không tiếc”,
Trên mảnh đất quê hương.
Mười O thanh niên xung phong- mười đôi mắt biếc,
Tuổi thanh xuân gửi lại chiến trường.
Hãy dậy đi: Cắp sách đến giảng đường,
Vào xưởng máy... về quê với mẹ!
Chiến tranh đã lùi xa, lùi xa
Các O như vẫn sống
Cùng tương lai đất nước.
Đ.L