Lưu Khánh Linh
Người là Cha, là Bác, là Anh
Quả tim lớn lọc trăm dòng máu nhỏ
Dù đã xa rồi một phần hai thế kỉ
Cõi thế trần gian vắng ấm bước chân Người
Mỗi lần trăng dịu sáng núi đồi
Tha thiết nhớ mối ân tình của Bác
Dù bên song ngục giam ngăn cách
Tâm hồn Người vẫn thư thái vượt biên
Ngắm vầng trăng như bạn hữu thảo hiền
Cùng mơ Nước đi tìm hình của Nước
Rồi những khuya nơi chiến khu Việt Bắc
Bóng lồng hoa trăng thao thức canh thâu
Cùng với Người trằn trọc nỗi quân dân
Để ngay cả những rằm xuân phơi phới
Ăm ắp ánh trăng trong chiến sự của Người
Bàn trận đánh từ chiều sâu nhân ái
Cốt yên dân, đại nghĩa thắng hung tàn
Ngày hôm nay đất nước đã sang trang
Cơm đã ngon, áo ấm thêm đẹp đẽ
Mỗi lúc được bình yên thưởng lãm
Ngắm đóa trăng xinh lại da diết nhớ Người
Những vần thơ như những búp môi tươi
Cứ nở sáng bóng hình Người đẫm tứ.
L.K.L