Đăng Lộc
Người lính, như mình trút đi gánh nặng
Vẫn có Bác trong ngày vui đại thắng,
Vui truyền đi triệu triệu tấm lòng
Cha và con chân đất đầu trần,
Ngập trong cờ hoa và nước mắt.
Hơn bốn chục năm qua,
Bao người vợ bùi ngùi,
Bao mẹ già thổn thức,
Chưa được thắp hương trước mộ chồng mình,
trước mộ con mình.
Bên kia đại dương, trước bức tường nước mắt.
Bao người mẹ Mỹ khóc than!
Trở trời người lính còn nhức buốt tâm can:
Cái giá của chiến tranh đổi lấy ngày hòa bình.
Đổi lấy tự do độc lập
Ai tính được bao nhiêu?
Việt Nam ơi! Đất nước thân yêu.
Biến đổi thăng trầm qua bao chiến trận
Bao máu xương xây đắp nước non này.
Nước non một sắc cờ bay
Ngàn năm in dấu một ngày tháng tư.
Đ.L