Vũ Thúy
Tháng tám về con phố cứ thênh thang
Ngủ vùi mãi trong nỗi buồn sâu thẳm
Dây chằng chịt vòng kim cô giãn cách
Ngậm ngùi công viên ghế đá nằm im
Ngày tiếp ngày mở đọc những bản tin
Hàng nghìn “ép” cứ tăng theo cấp số
Bao người bệnh đang đói từng hơi thở
Sự sống giờ sao cảm thấy mong manh
Nụ cười hiền giấu trong lớp khẩu trang
Áo trắng áo xanh nhọc nhằn tách vỏ
Lớp lớp bước chân tiến vào vùng đỏ
Tiễn người thân vội vã bữa cơm chiều
Chiến tranh đã lùi xa từ lâu
Hòa bình vẫn hy sinh vì dịch dã
Những trái tim với tấm lòng cao cả
Chẳng thể đong... chẳng có thể đếm đo…
V.T