Thế Quynh
Chiến tranh đi qua lâu rồi
Mẹ già đã mất, chị ngồi trông anh
Tro thời gian trắng tóc xanh
Se từng sợi nhớ vá lành thương đau.
Trầu già úa lá gốc cau
Nụ hôn từ buổi trao nhau vẫn còn
Trăng quê khuyết mãi không tròn
Hao gầy bến đợi, mỏi mòn giấc yêu
Thư về chữ ít tình nhiều
Tìm hơi ấm để mỗi chiều mở xem
Giấy nhầu khói đạn lấm lem
Trường Sơn nằm lại cỏ mềm ấp iu.
Ban thờ ngọn nến liu riu
Đêm ngâu gió thoảng hiu hiu anh về
Khuyết rồi tròn lại trăng quê
Chị ngồi vá những bộn bề thương đau.
T.Q