Đoàn Đức Bình
Có một thời, chúng tôi là lính,
Sau bao năm chinh chiến trở về.
Nay gặp lại những người đồng đội,
Vẫn quen mồm gọi bạn là “Quê”.
Vốn nông dân cuốc cày chân đất,
Từng dọc ngang trên các chiến trường.
Giờ tất cả cùng ôm nhau khóc,
Khi mái đầu tóc đã pha sương.
Không phân biệt cán- binh, tuổi tác,
Dẫu trăm quê như thể một nhà.
Quên thương tích, yếu đau, bệnh tật,
Vui mỗi ngày cũng khỏe thêm ra.
Có người lính thân còn một nửa,
Chiếc xe lăn- lăn khắp nẻo đường.
Bàn tay vợ- người bạn đời chăm chút,
Gian khó nào sánh nổi yêu thương?
Từng nét mặt bồi hồi xúc động,
Sau Mậu Thân tám đứa không về.
Thằng sốt rét giữa rừng nước bạn,
Mười mấy thằng nằm lại Ban Mê…
Kể sao hết “nước sông, công lính”,
Đã mang danh “Bộ đội Cụ Hồ”.
Nguyện chiến đấu quên mình vì nước,
Cho Hòa bình, Hạnh phúc, Tự do!
Chẳng huân chương nào cao hơn thế,
Tình quê hương- Tổ quốc- đồng bào.
Ta vinh dự được làm người lính,
Sáng trên đầu lấp lánh vì sao.
Đ.Đ.B