Đoàn Đức Bình
Mẹ thấp thỏm bao năm dài mòn mỏi
Ngóng tin con sau trận chiến cuối cùng.
Ngày quân ta cắm cờ Dinh Độc Lập,
Lòng mẹ mừng đôi giọt lệ rưng rưng.
Chừng ấy năm quê mình im tiếng súng,
Giàn trầu cay bao mùa lá qua thì.
Nhìn hàng cau mỗi lần hoa rụng trắng,
Mắt mẹ mờ theo năm tháng con đi.
Mẹ đau đớn như đứt từng khúc ruột,
Con hy sinh trước cửa ngõ Sài Gòn.
Trong sắc thắm của rừng cờ năm ấy,
Nhuốm một phần rực đỏ máu tim con.
Con thanh thản quên mình vì nghĩa lớn,
Như cày xong thửa ruộng chốn quê nhà.
Nơi mẹ gửi giọt mồ hôi chát mặn,
Đã bao đời gìn giữ đất ông cha.
Con đã sống tuổi hai mươi bất tử,
Với non sông, với Tổ quốc trường tồn.
Mẹ tin rằng nơi cuối trời góc biển,
Con vẫn cùng đồng đội vượt Trường Sơn.
Đ.Đ.B