VŨ MAI OANH
“Úp bàn tay thành hình muôn sắc
Ngửa bàn tay thành hoa muôn màu”
Cây lanh đã trổ hoa xanh
Thân lanh đã xòe thành cụm
Tay em đủ mười năm dệt lanh khung cửi
Ngực em đủ mười tám dệt áo cưới đã xong
Chỉ còn thiếu anh
Đêm nay em ngồi thêu tiếng hát
Em mong ngày mong đêm cho cây chàm xanh tốt
Cho cây hỏm xanh tươi
Em nhuộm đêm màu đen cho bớt bồi hồi
Mà nỗi nhớ cứ đỏ màu cánh kiến
Thương nhau quả trám bùi thêu lên cạp váy
Đôi hoa bí bông tròn thương rễ xẹt rừng thơm
Sợi lanh bền như dây đời đỉnh núi Hoàng Liên
Thẳng như nét sáp ong mẹ vẽ thời thiếu nữ
Những kỷ hà, hình thoi từ tay mẹ bỗng thành vũ trụ
Hoá những cuộc thiên di vượt núi băng rừng
Núi đã dệt bao đời
Từ sợi lanh trắng muốt
Hoa dẻ, hoa sồi, hoa ban, hạt gấc
Theo tay em vào áo bản, khăn mường
Em đã dệt đêm
Dệt cả vầng mặt trời
Đã hát lời gọi bạn
Mùa lanh này hoa đã xanh bát ngát
Anh có về cùng đón mùa em?
V.M.O