ĐOÀN ĐỨC BÌNH
Chỉ còn đây những ngôi Sao Đỏ,
Khắc trên những bia mộ không tên, dạn dày nắng gió,
Nối hàng dài như năm tháng chia ly.
Ai có thể biết nắm xương nào, với người mẹ ngoài kia...
và những người chị, người anh, đâu là ruột thịt?
Mỗi dòng tên chưa biết
Như chạm vào những vết thương sâu.
Một nắm hương gầy không chia khắp được đâu,
Thỉnh đồng đội hãy cùng về hội tụ.
Bao gương mặt hôm qua còn đông đủ,
Già trẻ, ngược xuôi, đội ngũ sum vầy.
Những chàng trai miền Kinh Bắc, Kinh Thầy,
Hễ nghe dân ca, lại khóc vì nhớ mẹ.
Những cô gái xung phong, tuổi đời rất trẻ,
Trước đám đông chưa hát bao giờ.
Những cái tên "Lâm Hợi, Hùng Bò",
Kể tiếu lâm,tiểu đội cười nghiêng núi.
Một chồng thư gửi đi viết vội,
Dưới con tem, còn tô đậm chữ "lồng"
Chỗ bạn nằm chỉ có thắp hương không,
Chẳng nhớ mặt, biết tên mà gọi,
Có linh thiêng chứng cho tình đồng đội,
Giữa đại ngàn nghi ngút khói hương bay.
Đ.Đ.B