NGUYỄN THẾ CHỬNG
Ngày chồng chết, mẹ không được khóc
Bởi làng tề ta, địch xen nhau
Mẹ mò ốc nuôi con khôn lớn
Đêm đồng chiêm con sóng bạc đầu.
Năm chống Mỹ mẹ gửi con đi nốt
Hai bố con yên nghỉ nơi nào?
Mẹ mòn mỏi trong một lần được gặp
Nhìn cỏ thôi cũng vợi nỗi đau!
Mẹ dò dẫm nhận nhà tình nghĩa
Tóc trắng quá rồi không thể trắng thêm
Mẹ lơ ngơ trước lời chúc tụng
Mặc nắng thu rót mật bên thềm.
Mẹ kể chuyện đêm qua không ngủ
Lúc mưa to chợt gặp chồng về
Ông rét mướt một manh trấn thủ
Gậy tầm vông dựng góc nhà kia!
Thằng con vẫn hai mươi của mẹ
Tan buổi cày thong thả dắt trâu về
Cô gái nhà bên còn giục con lấy vợ
Vầng trăng ngà vẫn treo nửa cây tre.
Mẹ sống mãi cùng tình yêu bất tử
Chúng con vây quanh ấm lại tuổi già
Mẹ ngời sáng một pho lịch sử
Mỗi trang- ngọn lửa đốt lòng ta.
N.T.C