Lê Văn Cường
Tàu ra khơi gập ghềnh bao sóng gió
Những thân tàu nhẹ lướt giữa đại dương
Biển Đông xanh trập trùng nơi bão tố
Bến đợi tàu cho tôm cá đầy khoang
Những ngư dân miệt mài neo bám biển
Đảo là nhà nguy biến có hề chi
Hình Tổ quốc khắc vào sâu tâm khảm
Máu Lạc Hồng theo mỗi chuyến ra đi
Ta bám biển tức là ta giữ đất
Đất quê hương xứ sở vốn yên bình
Từng thước đất nuôi tâm hồn dân Việt
Máu cha ông đổ xuống chẳng vô tình
Những con sóng ngàn năm không ngừng nghỉ
Đảo, đá, ghềnh, bờ bãi vỗ miên man
Hồn sông núi ẩn trong từng suy nghĩ
Trăm triệu mặt người rực sáng trời
L.V.C