PHẠM CÔNG BÌNH
Rồi một ngày ta chậm rãi bước đi
Buông bỏ bớt những gì không cần thiết
Tự hỏi làm gì để vui khi ngoài kia mải miết
Buồn cánh hoa rơi và nắng nhạt bên thềm.
Rồi một ngày muốn yên bình tĩnh mịch
Chút việc đơn sơ và vui đến hàng giờ
Thấy hoàng hôn đứng chờ bên cửa
Nắng nhạt nhoà xa quá… bóng thu rơi.
Rồi một ngày bỗng nhớ đến chơi vơi
Thời thơ dại cùng ai chọi chim bắt bướm
Cùng mẹ đồng xa chăn trâu cắt cỏ
Hạnh phúc đơn sơ mà trân quý vô cùng.
Rồi một ngày xa ngái đến hư không
Cuộc sống mênh mông ta thì nhỏ lại
Vòng tuần hoàn dần đi vào bến cuối
Rất vội vàng và cũng rất đơn sơ!
P.C.B