Kiều Ngọc
Em không dối lòng mình
Những đêm đông đơn lẻ
Giọt sương dù nhỏ bé
Đọng đầy hương đất trời!
Mùa qua mùa, cứ trôi...
Cho vàng cây thay lá
Đã đong đầy thương nhớ
Lại khát khao đợi chờ!
Nắng cứ là thực, mơ
Để nụ hoa tiếc nuối
Mưa cứ là giận dỗi
Cho mặt hồ ưu tư...
Còn em... cứ làm thơ
Làm giọt sương thầm lặng
Em không là mưa, nắng
Em chỉ là
Em thôi!
K.N