Dương Soái
Cứ thử hình dung
nếu thành phố vẫn nguyên ranh giới cũ
một thị xã bên sông
nhỏ đến không thể nhỏ hơn được
hai đầu ghi là chiều dài
từng ấy xoay ngang thành chiều rộng
phố Chợ, phố Ga, phố Giếng, phố Nhà kèn…
những đường phố chỉ dài dăm chục thước
chưa kịp vòng đã lặp bước vừa quen.
Không thể hình dung
những năm sáu mươi, bảy mươi thế kỷ trước
thị xã từng bị bom Mĩ huỷ diệt
không thể đếm hết lượng bom rơi
không thể uốn lại hình ray tàu trúng rốc- két
nhà ga Yên Bái bị cày xới
cầu Ngòi Yên bom dội từng ngày
không một ngôi nhà nguyên vẹn nóc
tháp nhà thờ bom thổi vụt bay.
Thị xã ấy, ngày tôi đến
chỉ thấy phố ngổn ngang, đường hố bom cày
tàu hoả vẫn qua ga, nhưng người: kéo bộ từ Văn Phú sang Cổ Phúc
khách dạt lên đồi chọn bóng cây dừng đợi
suốt ngày lo bom rơi, đạn lạc
trời vắt trong mà ùng oằng lửa chớp
máy bay thù cháy rực, mặt đất ùn khói đen.
Con tàu đêm không đèn
lầm lụi vào ga đón
những toa hàng thành toa thượng khách
ngọn đèn chai lúc lắc
những người, người nêm chặt
âm thầm rậm rịch tàu đi.
Để bây giờ Thành phố của tôi kia
rộng dài vươn mỗi chiều mười cây số
có đường phố đã lên đại lộ
phường tiếp phường, xã nối xã sang sông
thay bến phà xưa, cầu đã vượt dòng
bờ mong ôm bến nhớ
heo hút rừng km năm
thành trung tâm tỉnh lị
hồ soi hồ, quảng trường điện sao giăng.
Có thể là em chưa thoả cao tầng
những chung cư vút trời đón nắng
thì núi kia thiếu gì cao rộng
ta có thể lên trong rợp tán cây rừng
chưa có cao tầng
thì lũng đồi đủ phố quanh, đường lượn
cho nhà nhà thoả sức bung kiểu dáng
đủ cho mình tung cánh ước mơ bay.
Chẳng thể tự ru cuộc sống đủ đầy
dù đã mười mấy năm lên thành phố
những khoảng trống chen nhà dọc đại lộ
vẫn um tùm lau sậy đợi tầng lên
vừa rẽ ngang con phố rực đèn
đã vấp xóm nghèo vá sau dật trước
hè phố từng mấp mô cao thấp
chỗ san bằng hoa gạch lát chừng kia.
Thì có sao! Phố đang trẻ thế mà
mười mấy năm so trăm năm đã bước đi Phù Đổng
sừng sững chiều cao
mang mang chiều rộng
thành phố nơi ta sống
đã chọn rồi thì hãy sống và yêu!
D.S