NGUYỄN ĐỨC PHƯƠNG
Trên đỉnh Púng Luông
Ngan ngát màu xanh của những cây thông
Tuổi xuân của cha là những cánh rừng
Và những giọt mồ hôi thấm vào thân cây thẳng tắp...
Tôi lớn lên với những đồi thông xanh
Thân cây xù xì như làn da sạm nắng
Mỗi buổi sớm chớm đông tiết trời se lạnh
Đôi trân trần bước trên lớp lá khô rơi
Tiếng gió vi vu
Quả thông rơi vào cánh đồng cỏ úa
Những đứa trẻ chúng tôi nhặt về nhóm lửa
Vẽ lên bầu trời khói lam tỏa bay xa
Rồi lớn lên cùng với những tháng, năm qua…
Thông vẫn xanh, cánh rừng vẫn rộng lớn
Dòng đời ngược xuôi, thăng trầm cay đắng
Vẫn nhớ lời Cha dặn khi bước ra cuộc đời rộng lớn…
Hãy như cây thông mọc thẳng dẫu cuộc đời bão giông.
N.Đ.P