HOÀNG HỮU KIÊN
Đi bốn phương trời vẫn nhớ Văn Yên
Nhớ gió Viễn Sơn nồng nàn hương quế
Nhớ đền Đông Cuông những ngày hội, lễ
Rộn tiếng trống, khèn bay bổng tầng cao
Nơi bao đời người Mông, người Dao
Còng lưng cõng trời úp mặt lên đá
Vắt cạn mồ hôi những ngày nắng hạ
Mong một ngày áo quế dâng hương
Ôi! Văn Yên trăm nhớ, ngàn thương
Đâu dáng mẹ liêu xiêu trên sườn núi
Bữa đói, bữa no ngày đêm cặm cụi
Lời ru buồn neo cánh võng à ơi…
Đêm rưng rưng nghe mẹ kể một thời
Quân du kích cầm súng trường, giáo mác
Trận công đồn Đại Bục, Đại Phác
Cha không về trái tim mẹ, con đau…
Nhớ con đường lõm bậc bước chân trâu
Bướm trắng bay chợp chờn lối cỏ
Tán cọ xòe vẫy ta về thuở nhỏ
Đường tới trường nghe chim hót ríu ran
Về với em, với nắng gió đại ngàn
Nghe khúc páo dung mà lòng thổn thức
Ngày hội quế bản làng vui náo nức
Ánh mắt cười em múa váy xòe hoa
Mối tình quê lắng đọng mãi trong ta
Dẫu đi khắp cùng trời cuối đất
Mang trong tim một tình yêu rất thật
Vẫn cháy bùng miền đất nhớ… Văn Yên.
H.H.K