Đừng hỏi em có nhớ anh không?
Sau bao ngày xa nhà làm nhiệm vụ
Đôi mắt thâm quầng vì mất ngủ
Em lặng mình... nghe tim quặn... nhói đau
Cắn chặt môi để khỏi gọi tên nhau
Em lo lắng vì quanh anh mầm bệnh
Nhưng miền Nam biết bao nhiêu sinh mệnh
Cần các anh... giành sự sống từng giờ.
Anh lên đường mang sắc áo màu cờ
Niềm tin yêu từ quê hương đất Ngọc
Những con người lớn lên từ khó nhọc
Khao khát sẻ chia, được cống hiến hết mình.
Khi bóng đen về gài lược đóng đinh
Sài Gòn đang căng mình trong từng hơi thở
Lời hẹn ước mồ côi thành dang dở
Bao gia đình rơi vào cảnh biệt ly...
Ngày tiễn anh đi...
Mẹ lặng lẽ trong chiều bời bời gió
Dòng sông Chảy hạ nguồn mắt đỏ
Nhớ thương anh con nước lạc dòng...
Cánh đồng Minh Xuân giờ lúa đã vào đòng
Rừng sang thu thay màu áo mới
Câu khắp nhớ thương vắt cầu thang ngóng đợi
Thắng giặc Covi... anh sẽ trở về...
Trong trái tim vẫn nguyện một lời thề
Đã bao giờ quên đâu mà hỏi rằng có nhớ?
Bởi với em... anh chính là hơi thở
Là niềm tự hào
duy nhất
của riêng em...
V.T.H