Nguyễn Đức Phương
Sao nọong bên khung cửi
Đan nỗi nhớ vào từng sợi chỉ
Mỗi nét hoa văn là một niềm trăn trở
Gửi gắm cả con tim khát khao
Sợi màu xanh là dòng suối mùa thu
Bắc cầu mây cho buổi đầu hò hẹn
Là cánh đồng bao la bát ngát
Đong đầy trong mỗi chuyến đi xa
Sợi màu vàng ánh lên nỗi nhớ
Của lời thề nơi đầu dốc sớm mai
Rồi mãi mãi xa nhau chẳng gặp
Nắng lung lay đôi mắt đong đầy
Sợi màu lam thăm thẳm đầu non
Là ấm êm sâu trong lồng ngực
Là niềm vui tràn đầy ký ức
Là câu khắp ngọt ngào bên nhau
Mỗi sợi chỉ mỗi niềm thương nhớ
Đan thành màu bếp lửa chiều đông
Vắt ngang qua dáng hình thiếu nữ
Ánh sao rơi mắt biếc rạng ngời.
N.Đ.P