PHẠM ĐỨC TOÀN
Nghe tiếng rì rào kẽ lá
Ai thả hồn... ôm buốt giá vào đêm?
Rét về xao xác trăm miền
Nhớ ai, ai nhớ... môi mềm nhớ ai?
Đông về gấp gáp sớm nay
Gió reo reo ngược, miệt mài giấc thu
Trời trong thâm thấp mây mù
Nắng hiu hiu gió, gió ru nỗi niềm.
Buốt nào bằng buốt con tim
Mưa giăng giăng khắp, nhấn chìm giọt đêm
Lá rơi lã chã bên thềm
Tình vơi mấy độ… gợi miền xa xăm.
Lạy trời ngưng nhé! Thôi mưa
Kẻo nghiêng nỗi nhớ, vỡ ùa năm canh
Vẳng nghe tiếng gió không lành
Mỏng manh khăn yếm… mong manh mấy chiều
Rưng rưng ánh mắt yêu kiều
Ai làm ta phải, đốn chiều vào đêm?
Đông về vỗ nát tình em
Thương cho cái áo… vai mềm chịu sao?
P.Đ.T