NGUYỄN THẾ CHỬNG
Tà Cơn địch phản công điên loạn
Đêm ngày bom hủy diệt con đường
Bao ngày sống nhờ nước suối
Gặp ngọn rau rừng mắt sáng bừng.
Củ sắn lấy no còn chẳng có
Pháo sáng giao thừa lũ giặc treo
Vỏ đạn cắm một bông hoa cỏ
Xuân ghé cửa hầm, lính đói meo.
Nằm đợi địch. Đói. Giờ còn sợ
Đòi hỏi cỏn con, đau mãi vết thương lòng
Các thứ giờ nhiều vô kể
Bạn chẳng còn. Ta có cũng như không!
Ngày liệt sĩ, thương binh, thắp hương cúng bạn
Trên mâm bày thêm đầy đặn bát củ mài
Thương bạn xưa, ra đi còn vì đói
Giá như giờ!... Nước mắt lại rơi!...
N.T.C