NGUYỄN ĐỨC LONG
Em về nơi ấy chiều thu
Hồn anh như có sương mù giăng xanh...
Em từ biệt mẹ và anh
Phồn hoa cách biệt, thị thành xa xôi.
Nụ hôn thổn thức, bồi hồi
Bỗng thành cổ tích của thời thanh xuân!
Dòng sông xanh cũng tần ngần
Cây cột điện đứng lặng câm ngỡ ngàng.
Em về, đò vội sang ngang
Để bao tiếc nuối lỡ làng trong tôi.
Thương em như hạt mưa rơi
Cánh chim ngược gió, chân trời bơ vơ.
Một mình tôi, một... bơ phờ
Cạnh cây cơm nguội hững hờ... là hai.
Không tin tiền định an bài
Sợi tình anh vẫn nối hoài về em.
Chút tình xưa cháy niềm tin:
Anh chân mây vẫn dõi em cuối trời...
N.Đ.L